89 Chương 86 : Lý Băng Băng
“Tần Hiên, nơi này có chút lạnh a”
Đám người đi vào trong núi một hồi lâu thì chợt cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu hạ nhiệt. Chúng nữ nhân cũng là khoanh tay trên bộ ngực sữa.
Bọn hắn nguyên bản còn dự định lên núi khoái hoạt đến sáng nhưng cũng bị cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương làm cho tắt nứng.
Tần Hiên thấy thế cũng không có tâm tư nào mà nghĩ đến chuyện đụ nhau ở đây, hắn lấy trong hệ thống lõi công nghệ nano đem đến dán lên ngực của từng người.
Ấn nút một cái, toàn thân các nàng được bao phủ bởi một bộ quần áo màu đen bó sát người, tuy mỏng nhưng cảm giác ấm áp mang lại là vượt xa bình thường.
Tần Hiên cảm giác không khí lạnh lẽo có chút khác thường nhưng mà nhìn trong tay bản đồ báu vật được phóng to thành khu vực ngọn núi liền không để ý nữa mà tiến lên.
“Còn khoảng 50m nữa thôi, nhanh chóng tìm kho báu rồi chúng ta về nhà”
Rất nhanh, bọn hắn đã tới điểm chỉ định trên bản đồ, là một cái hồ nước.
Mặt hồ vắng lặng,khắp nơi xung quanh tràn ngập âm thanh của các loại động vật nhỏ, thỉnh thoảng gió thổi lay cây, tiếng lá xào xạc va chạm vào nhau giữa đêm đen yên tĩnh.
Âm thanh của tự nhiên mặc dù là vậy nhưng xung quanh tối đen lại thêm hôm nay trời không có một ngôi sao nào sáng mang đến cho chúng nữ một loại cảm giác sợ hãi, bản năng không nhịn được mà co rút vào Tần Hiên
“Tần Hiên…Mau lấy kho báu rồi về a, em có chút sợ!”
Chúng nữ nghe Tần Tử Di nói vậy cũng liền gật đầu lia lịa, cứ việc đến mấy chỗ như này để địt nhau đi nữa các nàng cũng không nguyện ý a.
Nhưng mà, vốn là đám người đang co rút vào Tần Hiên thì bỗng nhiên một luồng ánh sáng chiếu vào mặt của hắn theo từ dưới lên khiến gương mặt của hắn có chỗ sáng chỗ tối, chưa kể Tần Hiên còn nở ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt trở nên có chút dọa người, giọng trầm trầm nói:
“Các bà vợ, dưới này của ta thật khổ a”
“Áhhhhhhh”
Chúng nữ nghe vậy cũng là liếc nhìn hắn một cái sau đó không nhịn được mà thét dài.
Tần Hiên nghe vậy cười hắc hắc nói:
“Haha, biết sợ hay chưa?”
Nghe đến hắn cười ha hả, chúng nữ mới từ trong sợ hãi mà bừng tỉnh, sắc mặt cũng theo từ trắng bệt mà biến thành hồng hào lại chuyển sang nóng nữa muốn bốc hỏa.
Hít sâu một hơi, Tần Phượng Nhu mới nhìn những người khác, nhận thấy ánh mắt của đám người tựa như hiểu ý nhau sau đó nàng liền ra lệnh:
“Đánh hắn a!”
“Uy uy uy uy, muốn làm gì, sát phu chứng đạo à? Uy uy uy…”
Tần Hiên thấy chúng nữ nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện, trong lòng hiện ra dự cảm không tốt liền lùi lại từ từ.
“Hừm, bữa nay anh ăn gan hùm mà dám dọa vợ anh”
Chúng nữ vừa nói vừa tiếng thêm một bước, chuẩn bị muốn xuất một chiêu.
“Cái này là muốn nói các em a, ai đó sợ hãi đến mức bóp chặt con cặc của anh a!”
Tần Phượng Nhu nghe vậy liền nhìn đám người của mình.
Đường Song Song, Tần Tử Di, Hứa Nhu, Jessica, Vinh Kim Liên, Tô Thiên Kim cùng với Hoàng A Ngọc liền ngượng ngùng cười cười.
“Uy, đại tỷ,các ngươi đang làm gì?”
“Không thấy sao còn hỏi, chuẩn bị đánh chồng a”
“Ồ, là vậy nha, nhưng mà các ngươi làm phiền đến ta nha!”
Lâm Thanh Hà quả thật là bó tay rồi, ai ngốc đến mức không thấy sao còn hỏi a.
Cơ mà rất nhanh, Lâm Thanh Hà cũng cảm giác được có cái gì đó sai sai ở đây.
Chúng nữ nhân cũng phát giác được có cái gì không đúng, quay đầu nhìn về phía thanh âm đang thốt ra thì chợt thấy,gần bờ hồ vậy mà xuất hiện một tiểu nữ hài đang đứng nhìn bọn họ cười cười.
Tần Hiên vừa nghe đến âm thanh lạ liền sớm đã biến đến trước mặt của chúng nữ, đem cả đám bảo hộ ở phía sau, Âm Dương Nhãn sớm đã mở.
“Nàng là ai?”
Hỏi là hỏi như thế, nhưng có ngu mới không biết nữ hài trước mắt là gì, hơn 0 giờ có một tiểu nữ hài xuất hiện trên một cái hồ, ngu cũng biết nàng là ma a.
Chúng nữ thấy Tần Hiên như vậy cũng liền rõ được đối phương trước mắt, cứ việc không có kinh hãi đến mức thốt ra thành tiếng nhưng các nàng vẫn nắm chặt tay nhau không nói gì,sau lưng sớm đã toát ra từng đợt mồ hôi lạnh., mặc dù Tần Hiên sớm nói cho các nàng thế giới này có ma quỷ.
Tiểu nữ hài trông thấy Tần Hiên không sợ mình, nội tâm nàng cũng hài lòng một ít, sau đó nàng bình tĩnh nhìn Tần Hiên rồi thốt ra một câu:
“Ta gọi Lý Băng Băng”
“Lý Băng Băng?”
Diệp Tư Kỳ kiến thức sâu rộng lại nhìn đến trang phục của tiểu nữ hài lại là cổ trang, tay áo dài rộng , cổ áo khoét sâu xuống đến bụng, bên trong là một chiếc yếm đỏ hết thảy được cố định bởi một cái đai quấn quanh bụng tạo thành cảm giác nữa kín nửa hở, chẳng những không mang lại phản cảm mà còn có phần mị hoặc, tăng thêm khí chất của tiểu nữ hài toát ra không phải người bình thường có thể có được mà chỉ có thể ở người của hoàng thất tựa như Jessica mới có khiến Diệp Tư Kỳ có phần suy đoán liền thay Tần Hiên hỏi đối phương:
“Chẳng lẽ ngài lại là Thái Bình Công Chúa, hậu duệ của Long Đế ngày xưa?”
Nữ hài nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Diệp Tư Kỳ.
“Hậu thế còn có người nhớ đến tên ta à?”
“Ngài quá khen, chỉ là ta thích sưu tầm sách về nữ hào kiệt trong lịch sử mà thôi. Cơ mà chiếu theo lịch sử mà nói, ngài chẳng phải là tự tử ở Tây Hà hay sao? Sao có thể ở Thanh Minh, lại còn ở một nơi nhỏ nhoi thế này?? ”
Diệp Tư Kỳ ngượng ngùng gãi gãi đầu nói.
Lý Băng Băng thấy vậy liền đưa mắt nhìn Tần Hiên, bình tĩnh nói:
“Ta đang chờ người, có thể đó là hắn”
“Mỹ nữ a, ta tuy đẹp trai nhưng được cái cặc to lại có tiền nữa lại có thêm nhiều vợ nữa, ngươi không thể muốn nhận làm chồng là nhận đâu a”
Vô hình trang bức chính là chí mạng nhất, dù là đối với hồn ma đi nữa Tần Hiên vẫn buông tha.
Chúng nữ khinh bỉ liếc hắn một cái rồi nhìn về phía Diệp Tư Kỳ hỏi:
“Kỳ Kỳ, Lý Băng Băng là ai, ta không có học qua lịch sử nhưng vẫn thấy cái tên này rất quen a”
“Quen là đúng rồi nha, ở Thanh Minh có một con đường tên Lý Băng Băng mà”
Diệp Tư Kỳ cũng không có trả lời các nàng mà là hướng về phía Lý Băng Băng nhàn nhạt nói:
“Cái này sau chúng ta không hỏi trực tiếp chủ nhân nha, kỳ thật ta vẫn không tin thân phận của nàng đây này”
Lý Băng Băng thấy Diệp Tư Kỳ thẳng thắn như vậy cũng liền sảng khoái, gần 800 năm quan sát thế giới này đổi thay, lòng người ấm lạnh khiến nàng cảm thấy đối diện với kiểu người như Diệp Tư Kỳ chính là sảng khoái nhất.
Trầm ngâm một hồi, Lý Băng Băng mới nhẹ giọng thở dài, thanh âm có chút bi ai nói:
“Chiếu theo lịch sử mà hậu thế truyền đi mà nói, ta là Nữ đế cuối cùng của Đại Lý quốc, là vợ của Hoàng Đế đầu tiên của Đại Lân quốc cách đây khoảng 800 năm”
“Lúc đấy, ta mới 8 tuổi phải lên ngôi Nữ đế, chưa đầy nửa năm đã bị bức thoái vị gả cho Lân Chiến con trai của Lân Thượng Thư, đại thế đã mất, Lý tận Lân hưng, ta bị ép làm hoàng hậu của Đại Lân quốc”
Nói đến đây, ánh mắt Lý Băng Băng toát sát khí lạnh lẽo làm không khí xung quanh cũng vì đó mà lạnh thêm mấy phần.
“Chung sống với cẩu tặc Lân Chiến được 10 năm nhưng vẫn không có con, khi ấy ta được 18 tuổi thì bị Lân Chiến đem gả vợ mình cho một quan thượng thư gọi Lục Thừa rồi sau đó Lân Chiến cưới chị dâu của hắn đang có thai làm vợ”
“Nhưng hậu thế không ai biết ngày gả đi ta đã treo cổ trong phòng, hoàng thất vì củng cố địa vị cho nên không để chuyện này truyền ra ngoài cho nên mang một nữ tử khác giả dạng thành ta đang chung sống với Lục Thừa đến cuối đời”
“Mà thi thể của ta, vì bọn hắn kiêng kỵ ta sẽ thành oán linh cho nên không có đem chôn mà đã hỏa thiêu thành tro rồi sau đó bỏ vào một quả cầu sứ cùng với chiếc quan tài nhỏ bằng vàng được chạm khắc ấn chú nào đó khiến ta không thể siêu thoát. Sau đó bọn hắn mới mang tro cốt của ta đến xa xôi trong nơi này mà vứt xuống dưới hồ này”
Tần Hiên nghe xong cũng bừng tỉnh đại ngộ, tuy vẫn là bán tính bán nghi nhưng cũng lại không quá để tâm tới, Tần Hiên để mắt đó chính là cái quan tài nhỏ bằng vàng a.
“Vậy nếu như ta đem quan tài lên đây, tro cốt trả ngươi giúp ngươi siêu thoát, còn lại hết thảy của bọn ta thì như thế nào?”
Tần Hiên không chút nghĩ ngợi làm ra quyết định.
Lấy kho báu xong về nhà, không dây dưa!
Nhưng mà nghe đến lời này thì cả đám nữ nhân có chút nháo nhào, Tần Phượng Nhu thì làm một bộ ủy khuất như bị cảm động bởi bi kịch của Lý Băng Băng, nức nở nói:
“Ô ô…Trên đời tại sao có người khổ như vậy a, chưa nếm trải hết hạnh phúc nhân gian đã phải chết đi, chết đi cũng chưa nếm trải hết thảy lại phải siêu thoát…Ô ô phải chi nàng được làm tỷ muội của ta thì tốt biết mấy a!”
Tần Hiên nghe đến đây, vẻ mặt bỗng tựa như Anh da đen toát mồ hôi chờ các con vợ của hắn nói tiếp.
Diệp Tư Kỳ thấy thế cũng lã chã khóc theo nói:
“Ô ô…Tần Hiên a…hay là chúng ta mang nàng về sống chung a, để một tiểu nữ hài như thế phải ra đi là cỡ nào nhẫn tâm a ô ô ô”
Tần Hiên : “………”
Tần Hiên: Lão tác a…
Chưa để hắn kịp định thần, chúng nữ nhân cũng liền chạy lên phía trước đứng gần Lý Băng Băng, tay ngọc bắt đầu sờ thử nàng.
“Ta nói Băng Băng muội muội a, cần gì phải vội đầu thai như vậy đâu nha?”
Tần Tử Di: “Đúng vậy”
“Ai nha quả thực chạm được đây này…Cái này chẳng phải nói là sinh hoạt như người bình thường?”
“Chuyện tro cốt của ngươi cứ để tên kia lo, cứ vui vẻ cùng chúng ta về nhà là được”
Tần Tử Di: “Đúng như vậy”
Mà Lý Băng Băng cũng bị đám người này dọa cho sợ, đã nói ta là ma đâu? Đã nói người sống chớ gần đâu? Ta có phải hay không giống như trong tiểu thuyết đã xuyên qua rồi a???
“Ngó ngó cái gì, anh còn không mau nghĩ cách đem quan tài của Băng Băng muội muội mang lên đây, chẳng lẽ anh bắt vợ anh đi xuống dưới đó hay sao??”
Hoàng A Ngọc cũng được dịp học theo các nữ chủ nhân lên mặt với Tần Hiên.
Tần Hiên nghe vậy liền đi đến bên hồ móc ra một con nhện máy đã được Eimi thiết kế sẵn rồi thả vào trong nước.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hướng về phía bầu trời.
Tần Hiên: “Đổi kịch bản a, lão tác, mau đổi kịch bản”
Tác: “Tui thương anh bạn lắm!”
P/s: Ban đầu định lấy tên Long Chiêu Thánh nhưng mà nghe không hay lắm cho nên lấy tên Lý Băng Băng cho giống diễn viên