Trở về truyện

Chiếc Vòng Kỳ Diệu - Chương 5

Chiếc Vòng Kỳ Diệu

5 Chương 5

Xuất tinh xong, Tùng rút con cu ra, kéo theo một mớ tinh trùng chảy ra từ lồn Loan. Thật là nhiều, Tùng tự đắc chí nhìn dòng tinh của mình, rồi cười thích thú. Loan mơ màng với cơn cực sướng, bỗng thấy Tùng nhìn chỗ kín của mình cười. Cô vội bụm lại, gắt giọng:

– Cười cái gì?

– Đâu có cười cái gì đâu…. – Tùng giả vờ ngây thơ.

– Xạo, cái mặt hiện lên chữ gian! Mà…của Loan xấu hay đẹp?

– Cái gì của Loan?

– Cái đó đó…. – Loan đỏ mặt. Biết thế đã không hỏi.

– Cái đó là cái gì? – Tùng lại càng giả vờ.

– Không biết! Chỉ giỏi ăn hiếp người ta.


Loan cáu, rồi quay mặt đi. Tùng thấy thế, liền ôm cô vào lòng, nựng:

– Giận rồi hả, anh trêu tí thôi mà.

– Thế….nó có đẹp không?

Tùng suýt ngất. Đúng là con gái, giận thì giận nhưng đến chết vẫn muốn biết người tình mình nghĩ mình đẹp hay xấu. Mà không những là hỏi về nhan sắc, vóc dáng mà ngay cả….cái lồn cũng muốn biết!

– Đẹp, đẹp lắm, chật nữa! Suýt nữa hút hết của anh rồi….

Quả thật Tùng không nói dối. Cái lỗ lồn của Loan bé bé, hồng hồng và xinh xinh. Tuy chưa gợi tình như những tuyệt phẩm JAV Tùng từng xem, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào đội ngũ những cái lồn đẹp.

Vừa nói, Tùng vừa đưa tay xuống xoa xoa “cô bé”. Tinh trùng của nó vẫn chưa chảy ra hết, vẫn còn bết ở mép lồn của Loan. Nó cũng hơi ngại ngại khi chạm vào hỗn hợp dâm dục ấy, nhưng rồi mặc kệ.

Vừa nghe Tùng khen cái… lỗ lồn mình, vừa được xoa, Loan sướng lắm. Cô nàng nép vào người Tùng, rên rỉ.


Nhưng Tùng và Loan không làm tiếp cái thứ hai, nó xoa nắn người Loan thêm một lúc, rồi về. Vì Loan sợ đi lâu mẹ mắng, và ba mẹ Tùng cũng sắp về. Thật ra Tùng có thể dừng thời gian để hoan lạc với Loan, nhưng nó vẫn còn ngại cho cô biết về khả năng đặc biệt của mình..

Loan về, Tùng lại ngồi tu luyện bộ tâm pháp mà chiếc vòng truyền cho nó. Quả thật bộ tâm pháp này có ích thật, tập nó làm Tùng thấy thân thể khỏe mạnh hơn nhiều. Tùng cảm giác như bụng mình dần biến thành một kho chứa năng lượng. Càng luyện tập bộ tâm pháp, thì cái kho càng thêm đầy… Nó luyện đến khi trời xẩm tối, bụng nó như không chứa thêm được nữa, thì ngừng. Nó lại đi tắm, lần này thì những giọt mồ hôi đen xì đã giảm hẳn, không còn mùi hôi nữa.

Đêm ấy nó lại tập luyện thâu đêm, nó quá háo hức với sự thay đổi của cơ thể mình. Mãi đến gần sáng nó mới chợp mắt. Đến khi chuông báo thức reo, thì nó tỉnh dậy và đi học. Tính ra nó ngủ chỉ có hơn một tiếng đồng hồ, nhưng lại thấy người thoải mái lắm. Nó vác xe đạp ra, đạp một loáng đã tới nhà Loan để chở cô đi học.

Cứ thế suốt một tuần, cuộc sống của Tùng thật an nhàn. Sáng chở Loan đi học, chiều về tập bộ tâm pháp, tối đến thì rủ Loan đi chơi, đôi khi vào nhà nghỉ, ra bờ hồ hay công viên…

Một tuần trôi qua, Tùng luyện bộ tâm pháp cũng đã quen. Cơ thể nó như cao lớn hơn, da dẻ như trắng sáng thêm, lại thêm giọng nói trầm ổn như chứa đầy nội lực. Các cơ bắp của nó, dưới tác dụng của tâm pháp, đã phát triển không ngừng, săn chắc và cuồn cuộn. Nó cũng không muốn người khác chú ý, nên đi ra ngoài thường mặc áo dài tay. Chỉ có Loan là được chiêm ngưỡng những bắp thịt của nó, được sờ mó và tận hưởng những cú nắc do những bắp thịt ấy mang lại.

Hôm nay nó vào lấy nhà xe, để lấy xe chở Loan về. Nhưng nhà xe hôm nay kẹt cứng, vì ai vô ý để một chiếc xe máy ở ngay cổng, lại còn khóa cổ nữa. Nó sợ Loan đợi ở ngoài lâu, thế là nó lại, hai tay nhấc chiếc xe máy để gọn vào một góc. Rồi dắt xe ra dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học. Phải, chiếc xe máy nặng cũng phải một tạ, lại bị khóa cổ thế mà nó nhấc lên như nhấc một chiếc xe đạp… Nhưng hành động của nó đã lọt vào mắt thầy Hùng, thầy thể dục của trường nó. Nó vừa dắt ra khỏi khu gửi xe thì thầy đã lại, hỏi nó:

– Em tên gì, ở lớp nào?


– Dạ em tên Tùng, học lớp 12A1.

– Lớp cô Hồng chủ nhiệm phải không?

– Dạ.

– Em có muốn vào đội kéo co của trường không? Sắp tới Hội Khỏe Phù Đổng, nếu đi thi được giải thì em sẽ được cộng điểm tốt nghiệp đó.

Tùng cười trong bụng. Vài điểm cộng tốt nghiệp với nó không quan trọng. Hơn nữa bộ tâm pháp kì diệu mà chiếc vòng truyền cho nó, không phải để đi thi Hội Khỏe Phù Đổng. Nhưng nó không từ chối, mà nói:

– Dạ em bận lắm, sợ không theo lịch tập được đâu.

– Không sao, với sức của em thì không cần tập cũng được, chỉ cần em đi thi là được.

Thầy Hùng đã thấy sức của nó, với con mắt của một giáo viên thể dục, thấy biết người nhấc bổng được chiếc xe máy thì đương nhiên sức lực như thế nào. Chức vụ tổ trưởng tổ giáo viên thể dục đang khuyết. Thầy kiên trì năn nỉ nó vào đội kéo co, vì nếu đội được giải nhất thì đương nhiên thầy sẽ vênh mặt với các giáo viên khác, mà cơ hội vào chức tổ trưởng cũng lớn hơn rất nhiều.

– Dạ, vậy cũng được – Tùng đành nhân nhượng, nó sợ Loan đang đợi bên ngoài.

– Em đưa số điện thoại đi, thầy sẽ gọi em đi tập một buổi. Để biết các bạn trong đội thôi, được không?

– Dạ, sao cũng được thầy.

Nó đọc số mình cho thầy Hùng, rồi lật đật dong xe ra đón Loan về.


Không ngờ ngay chiều hôm ấy, thầy Hùng đã gọi cho nó bảo 4h chiều lên tập với đội. Nó đành đi lên trường tập, dù gì cũng chỉ là một buổi thôi mà.

Tới nơi, nó thấy cả đội đang chia làm 2 kéo với nhau, thầy Hùng thì một bên hò hét, chỉ dạy kĩ thuật. Nó tới, thầy Hùng liền dừng lại:

– Giới thiệu với các em, đây là Tùng lớp 12A1, vừa mới vào đội chúng ta. Có Tùng, chúng ta sẽ chắc suất thắng.

Đáp lại lời giới thiệu của thầy Hùng, là một sự im lặng và bĩu môi vừa vài đứa dành cho Tùng. Trong mắt tụi nó, Tùng vẫn là lính mới.

Buổi tập diễn ra trầm hơn, thầy Hùng vẫn nhiệt tình hò hét một bên, nhưng có vẻ như đội đã hết khí thế…

Cuối buổi tập, cả đội đang ngồi giải lao thì một đứa lại gần Tùng:

– Ê, mày là con cháu thầy Hùng à?

– Không.

– Vậy mà cũng vô đội được. Ở đây toàn đứa bự con, mày vào đội chỉ tổ rách việc, về đi! Nhìn mày đô đấy, nhưng mà không đủ sức đâu!

– Thầy năn nỉ tao vào, chớ không phải tao muốn vào – Tùng đáp lời.

– Nói láo, ai thèm năn nỉ thằng nhỏ con như mày. Ngon ra kéo solo không? Ai thua phải chạy 10 vòng sân trường!

– Không rảnh – Tùng hững hờ.

– Sợ à? Thôi ai thua chạy một vòng thôi, dám không?

– Ít quá, ai thua chạy liên tục một trăm vòng quanh sân trường tao mới cá!

Cả đội cười trước câu nói của Tùng. Tên thách Tùng solo là đội trưởng. Người mập ú nhưng lại rất khỏe, một mình nó chấp hai người trong đội cũng không khó.

– Cũng được – Nó đáp lời.

Thế là sợi dây được căng ra, Tùng nắm sợi dây bằng một tay, tay kia đút vào túi quần, bộ dạng quả thật rất tự tin.

– Tao sẽ cho mày đo sàn – Tên đội trưởng hăm he.

Một đường mức được kẻ vội, khu tập náo nhiệt hẳn lên. Thậm chí còn có nhiều học sinh ra sớm hay học thể dục vây lại xem. Một tên trong đội ra làm trọng tài, đếm: “Một, hai, ba…..”

Vừa dứt lời, tên đội trưởng đã kéo, làm Tùng suýt ngã bổ về trước. Quả thật nó hơi khinh địch. Nhưng may mà không sao. Nó đứng tấn theo một tư thế trong bộ tâm pháp, mặc cho tên đội trưởng kéo muốn đứt sợi dây, nó vẫn không di chuyển một phân nào.

Bọn kia bắt đầu trố mắt, cả đám học sinh đứng xem không ai kịp hò reo tiếng nào.

Rồi bằng một cái giật mạnh thật nhàn nhã, tên đội trưởng bị kèo về phía Tùng thật mạnh, ngã sấp xuống nền. May mà nền cát, chứ nền bê tông chắc chắn hắn đã bị gãy mũi.

Tùng phủi tay, kêu bạch bạch thật trêu người, nhìn tên đội trưởng đứng dậy.

– Sao, solo lại không?

– Mày….mày….

– Là mày thách tao trước, thằng mập. Đừng tưởng mình là ngon, núi cao còn có núi cao hơn đấy.

– Mày được lắm!

– Được hay không tính sau, mày chạy một trăm vòng sân trường đi.

Tên đội trưởng dù không muốn, nhưng đã hứa trước mặt đông người, sao mà dám nuốt lời. Nhìn bộ dáng ục mịch của hắn chạy, Trung cười đâu cả bụng. Vài học sinh khác đứng xem cũng cười to.

Trong khi đó, trong mắt những đứa đội kéo co và nhiều học sinh nữ, Tùng đã biến thành thần tượng… Tùng ra về, để mặc tên mập chạy xung quanh trường. Được cái tên này cũng thủ tín, nghe nói chạy được gần 30 vòng mới ngã lăn ra, báo hại bác bảo vệ phải dìu vào bệnh xá.

Rất nhiều em gái trong trường đã để ý Tùng từ buổi hôm nay. Tùng không ngờ rằng nhiều em gái sau này làm quen và lên giường với Tùng, chỉ vì đã thấy Tùng buổi chiều nay, thấy cái cách mà nó giật văng tên đội trưởng đi.

Đương nhiên đó là chuyện về sau.

Tùng về nhà thì trời đã tối. Nó ăn cơm xong, đang định luyện bộ tâm pháp tiếp thì một chiếc vòng lại lên tiếng:

– Người luyện bộ tâm pháp nữa cũng không ích lợi đâu? Cứ mãi thế thì ngươi cũng chỉ ở tầng thứ nhất thôi.

– Vì sao thế?

– Người thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại thiếu căn cơ nên luyện mãi cũng chả mạnh thêm.

– Thế làm thế nào để luyện thêm? Mà tâm pháp có mấy tầng, sao lúc truyền người chả nói gì cả?

– Ngươi có hỏi đâu mà ta nói… Nhưng mà ngươi muốn luyện thêm, thì thật sự cần có kinh nghiệm chiến đấu, vận dụng bộ tâm pháp thật thuần thục. Cái này ngươi phải tự rèn luyện, không ai giúp ngươi được.

– Ngươi làm khó ta quá vậy. Giờ ta đi đâu mà nâng kinh nghiệm thực chiến đây? Giờ mà ra ngoài đánh chém nhau thì bị công an gô cổ…

– Sao ngươi đẹp trai mà ngu quá vậy. Lọt vào tay một chủ nhân như ngươi, quả là bất hạnh cho ta. Ai nói là ngươi phải đi đánh nhau.

– Ngươi vừa mới nói kinh nghiệm thực chiến….

– Bó tay ngươi. Là thế này, ngươi chỉ cần đặt mình vào các tình huống phải vận dụng tâm pháp cực hạn, chứ không cần phải đi đánh nhau. Tất nhiên đánh nhau là cách tăng kinh nghiệm nhanh nhất…

– Nói rõ ra đi, ngươi cứ lập lờ thế ai biết được.

– Như thế này cho nhanh. Ngươi đi ăn cắp một thứ đi. Vật này được bảo vệ nghiêm ngặt, đảm bảo ngươi sẽ phải cố gắng lắm mới lấy được.

– Thứ gì?

– Xá lợi phật tổ ở Xá Lợi Tự.

– Nè, đụng vào tôn giáo là không nên nha. Bên ngoại ta theo phật nhiều lắm đó.

– Ngươi chỉ lấy về vài bữa rồi trả lại thôi, chứ có gì đâu. Hơn nữa nếu lấy được, đảm bảo với ngươi chỉ có lợi mà không có hại. Tu vi ngươi sẽ tăng nhanh lắm…

Nghe tới đây, Tùng không phân vân nữa. Nó cướp lời của chiếc vòng:

– Thế lấy như thế nào?

lồn

Xá Lợi Tự, Quận 3.

Bây giờ đã là nữa đêm, một bóng người nép trên tán cây đối diện chùa, nhìn vào chăm chú. Phải, đó là Tùng. Nghe lời chiếc vòng, nó mặc một bộ quần áo đen, kiếm thêm mảnh vải bịt mặt vào, nhìn không ra cái giống gì cả. Nó niệm cho thời gian đứng lại, rồi dùng tâm pháp phi một mạch tới Xá Lợi Tự.

Nó leo lên một ngọn cây, rồi niệm cho mọi vật bình thường. Chiếc vòng bảo không được cho thời gian đứng lại trong khi lấy trộm. Ánh đèn từ Xá Lợi Tự đã tắt, Tùng kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, rồi mới bắt đầu hành động.

Nó quan sát thật kĩ, xung quanh chùa không có ai, liền nhảy tót xuống gốc cây rồi băng qua đường, nhảy vọt rào để vào bên trong sân chùa.

Vừa đặt chân xuống, nó thấy không ổn. Vừa rồi nó nhảy mạnh và liên tiếp quá, nên đầu gối chân phải hơi đau… Nó liền vận tâm pháp, cố xoa dịu cái đầu gối đang nhức, rồi nhẹ nhàng đi vào…

Tùng rón rén như một con mèo, nó đặt chân vào chánh điện, không có ai. Nó thấy một tháp nhỏ trước tượng Phật Thích Ca, là nơi đựng xá lợi phật. Nhưng chiếc vòng nói đó là bản sao thôi, đề phòng người như nó lấy cắp. Bỏ qua tầng một, nó theo cầu thang đi lên tầng hai. Ở tầng hai có một bộ tranh lớn vẽ trên tường, gồm 15 bức, miêu tả cuộc đời Phật từ lúc sơ sinh đến lúc nhập Niết Bàn.

Nó đếm, rồi dừng lại trước bức thứ 7. Nó đưa tay, ấn nhẹ vào chính giữa bức bích họa. Lập tức phần tường lõm vào, nó có thể thấy một cái tráp nhỏ bằng gỗ ở đó. Nó đưa tay cầm, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đúng lúc quay đầu, nó thấy một người đã đứng ở đó, âm thầm quan sát nó. Suýt nữa nó đã làm rớt chiếc hộp. Người này mặt cà sa, tay cầm tràng hạt, mặt đầy vẻ nghiêm nghị nhưng cũng rất hiền từ.

– Con còn trẻ, sao lại cả gan đi lấy cắp xá lợi Phật.

– Con chỉ là có việc cần, sau ba ngày sẽ hoàn trả lại cho chùa, mong sư thầy chấp nhận.

– Không được, con mau đặt về chỗ cũ, ta sẽ cho con đi.. Nếu không.

– Nếu không thì sao?

– Thì buộc lòng ta phải đoạt lại.

– Vậy mời thầy đến lấy lại – Nói xong Tùng xoay lưng, định nhảy ra cửa sổ. Không ngờ chân vừa nhấc lên, sư thầy đã bay tới, đứng chặn trước cửa sổ.

Sẵn đà đang bay tới, Tùng giơ tay, đánh ra một chưởng về phía sư thầy. Nó không muốn gây thương thích, nên chỉ đánh ở phần mềm.

– Thầy mau né, con thật sự chỉ muốn mượn

Chưởng nó xuất ra, còn cách sư thầy một tí nữa thì trúng. Bất ngờ sư thầy niệm “A di đà phật”, rồi đưa hay ngón tay trỏ và giữa ra, đâm vào ngay chính giữa lòng bàn tay của Tùng.

Tùng cảm thấy một làn áp lực tỏa ra từ hai ngón tay của sư thầy, nó liền vận sức từ bụng lên, dồn vào bàn tay, định bụng sẽ so chiêu với sư thầy.

Không ngờ hai tay vừa chạm nhau, Tùng đã cảm thấy không ổn. Lòng bàn tay nó đau kịch liệt, như bị mũi khoan đâm thủng. Nó văng người về phía sau, ngã xuống sàn, nhưng tay vẫn giữ chặt cái tráp đựng Xá Lợi.

– A di đà phật, con luyện Thiên Cẩm Tâm Pháp?

Tùng im lặng, bàn tay nó vẫn đang đau kịch liệt.

– Là ai đã truyền cho con, có phải hắn cũng bảo con lại đánh cắp Xá Lợi?

Không ổn rồi, sao nhà sư này biết vậy nhỉ. Nó định mở miệng chối thì âm của chiếc vòng lại vang lên:

– Đừng sợ, ngươi đánh không lại nhưng có thể chạy thoát. Giờ ngươi vận tâm pháp đi, rồi dùng quyền đánh liên tục vào nách ông ta. Đợi ông ta đưa tay gạt ra, thì ngươi lại vận công nắm lấy cổ tay ông ta, ném ông ta vào phía trong rồi mượn sức nhảy ra cửa sổ.

Được chỉ đường, Tùng như có thêm sức lực. Lòng bàn tay nó đã bớt đau. Nó liền dùng sức, đánh vào dưới nách trái của nhà sư. Quả thật nhà sư liền đưa tay phải ra đỡ. Tùng liền nắm thật nhanh lấy cổ tay nhà sư, rồi ném cả người nhà sư vào phía trong. Rồi nó mượn lực của cú ném ấy, chân nhún một phát, đã nhảy ra được cửa sổ, chạy tót đi.

Nhà sư bị ném vào phía trong, liền lấy lại thăng bằng và chạy về phía cửa sổ. Tuy nhiên đã không kịp nữa, chỉ thấy bóng của Tùng thấp thoáng nhảy qua tường của chùa rồi vọt đi…

Ông nhìn theo thở dài, lầm bẩm:

– Sao nó biết được điểm yếu của mình ở nách nhỉ… Chỉ sợ lần sau nó quay lại, mình không còn là đối thủ nữa mà thôi…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.