Trở về truyện

Chiếc Vòng Kỳ Diệu - Chương 18: Cứu Giả

Chiếc Vòng Kỳ Diệu

18 Chương 18: Cứu giả

Đinh Lan công chúa chà xát hai bầu ngực, vân vê và tưới nước ấm lên, miệng ngân nga vài câu hát. Bỗng cùng lúc ấy, có tiếng động ầm ĩ bên ngoài. Từ hướng Phụng Nghi Cung, tiếng í ới gọi dập lửa vọng lại.

Tùng đành bỏ lại nàng công chúa xinh đẹp này, phóng như bay về phía Phụng Nghi cung. Nếu mà Khâm hậu có mệnh hệ gì, coi như nhiệm vụ nó thất bại, không biết Bảo Khứ Hội sẽ trừng phạt nó như thế nào nữa.

Chạy gần đến nơi, nó thấy lửa hừng hực và hơi nóng xộc lại. Nó nhìn quanh, hỏi đám thái giám Phụng nghi cung dưới quyền:

– Hoàng hậu đâu?

– Bẩm đại nhân, bọn thuộc hạ tìm nhưng không thấy. Có thể….có thể hoàng hậu còn mắc kẹt bên trong.

“Bốp” một tiếng, Tùng tát văng vài cái răng của 2 tên thái giám.

– Mau chuẩn bị thùng nước, yểm trợ ta xông vào cứu giá. Khâm hậu có mệnh hệ gì, các ngươi không sống được đâu.

Lập tức bọn thái giám đi xách nước, tạt dập lửa. Chúng tạt thành một con đường, đủ để Tùng xông vào. Tùng chỉ cần thế là được, nó đắp khăn ướt lên mặt, hai tay cầm theo 6 thùng nước lớn, rồi lao vào tẩm cung của Hoàng hậu.


Lửa ở đây vẫn chưa cháy mạnh như ngoài cung, nhưng hầu như không có lối thoát ra. Tùng tạt hết sáu thùng nước, lại xông vào 2-3 lớp lửa, quần áo cháy xém mới tới được phòng ngủ của Khâm hoàng hậu. Nó hét to:

– Hoàng hậu, người ở đâu?

– Cứu, cứu…. – một tiếng thều thào vọng ra.

Tùng vểnh tai nghe, tiếng rên nhỏ quá! Mãi một lúc nó mới nghe ra được tiếng kêu phát ra từ gầm giường. Nó chạy lại, hai tay nhấc bổng giường lên, quăng ra phía cửa. Giường được nhấc lên, nó gặp Hoàng hậu đang nằm sấp, mặt mày lấm lem. Nàng há miệng để thở, có vẻ nàng ngộp thở lắm rồi.

Nó gỡ tấm vải ướt đang đeo trên mặt đắp lên cho nàng, để nàng khỏi ngạt thêm, rồi vận công lao ra ngoài.

Đến được cửa cung, thì “ầm một tiếng”, toàn bộ Phụng Nghi cung cháy xập xuống. Hơi nóng tỏa ra rát cả người. Tùng rát bê hoàng hậu chạy thêm một đoạn. Ở bên ngoài thị vệ đang ra sức dập.

– Bọn ngu xuẩn, dập ở ngoài thì biết đến chừng nào – Tùng chửi.

Thật ra ai cũng biết dập bên ngoài như thế thì khi tìm thấy Khâm hoàng hậu, nàng ta đã chết cháy. Nhưng chẳng qua không ai dám liều mạng xông vào cứu nàng, lại làm ra vẻ dập lửa để khỏi bị trách tội.


Tùng ôm Hoàng hậu ra, bỗng gặp một đoàn cấm quân đông nghẹt, nhưng im phăng phắc. Nó có linh cảm chẳng lành. Nó tiến lại gần, thì nhìn thấy một chàng thiếu niên trẻ tuổi, đứng chắp tay, im lặng nhìn nó.

Nhìn áo màu vàng của chàng ta, Tùng biết ngay đã gặp ai rồi…

– Nô tài cai quản Phụng nghi cung không tốt, để bị cháy, xin Quan Gia tha tội.

Vị hoàng thượng kia, im lặng nhìn nó. Rồi cất tiếng:

– Thái y, mau mang Khâm hoàng hậu đi chữa trị.

– Tuân lệnh thánh chỉ.

Hai cô cung nữ, cùng một đoàn cấm quân đưa Hoàng hậu đi tới thái y viện…


Đám người đi xa, hoàng thượng quay lại nhìn nó:

– Ngươi là Trường Phúc, thượng tổng quản Phụng nghi cung.

– Thưa Quan Gia, chính là thần.

Thời Trần, có tục lệ vua nhường ngôi cho con rồi lên làm Thái Thượng Hoàng, hỗ trợ “vua con” cai quản việc nước. Nếu có Thái thượng hoàng thì “vua con” được gọi là Quan Gia chứ không gọi là Bệ hạ hay Hoàng thượng.

Vị vua trước mặt Tùng chính là Trần Nhân Tông – Trần Khâm, nhưng cha của ông là Thánh Tông vẫn còn sống, nên Tùng gọi là Quan Gia.

Đứng trước vị vua huyền thoại từng đánh tan Quân Nguyên xâm lược lần 2 và 3 này, Tùng không khỏi kính phục. Nhãn quan của vị hoàng đế trẻ tuổi này thật sắc bén, trán rộng mũi kì lân, nét mặt không giận mà uy. Da dẻ ngài hơi đen, thân thể không cao, mặt mũi không thể gọi là mỹ nam, nhưng tỏa ra khí chất đế vương khiến kẻ khác không khỏi kính sợ.

– Ngươi cai quản không nghiêm, để Phụng Nghi Cung tự dưng phát hỏa, đã biết tội chưa?

Cái gì? “Tự dưng”? Chỉ có kẻ điên mới không nhìn ra là Phụng Nghi Cung bị phóng hỏa. Nhưng hình như ý của ông là không muốn người ta biết Phụng nghi cung bị đốt. Thôi kệ, ai bảo ông là vua chứ!

– Thần xin nhận tội. Phụng Nghi cung cháy là do sơ xuất, không phải do ai cố ý gây ra.

– Ngươi rất thông minh. Hưng Đạo Vương đâu, mau giam Trường Phúc vào ngục của Tông Nhân Phủ. Chờ ngày xử lí!

Tùng đành để đám lính giải đi… Nó có thể đánh bại hết đám cấm quân và lính của Tông Nhân Phủ này, nhưng làm thế sẽ bị lộ thân phận, làm sao trú trong cung bảo vệ Khâm hậu được.

lồn


Vào ngục của Tông Nhân Phủ được 2 ngày, Tùng thấy khó chịu đến mức muốn đạp cửa mà trốn thoát. Nhưng nó ráng nhẫn nhịn. Quả không phụ lòng người, đến ngày thứ 3 thì Hưng Đạo Vương tới, dẫn theo 5 tên gia tướng của mình. Trong 5 người này thì có 3 người đã là bại tướng dưới tay Tùng, còn Cao Mang và Địa Hành hôm ấy đi vắng nên không giao chiến.

– Bái kiến vương gia – Tùng miễn cưỡng nói.

– Bất tất đa lễ – Hưng Đạo Vương khoát tay.

– Không biết vương gia tự đến hay là Quan Gia sai ngài đến – Tùng nhạt giọng.

– Khá khen cho ngươi. Đúng là Quan gia sai ta đến, dặn ngươi không được hé răng chuyện Phụng Nghi Cung cháy là do có bàn tay hắc ám phía sau.

– Nếu thế sao không giết tại hạ để bịt miệng đi.

– Đừng tưởng ta không biết. Ngươi mà không muốn thì chả ai giết được ngươi.

– Vậy ngài và Quan Gia định lợi dụng ta như thế nào?

Hưng Đạo Vương ngạc nhiên, nhìn thanh niên trẻ này. Hắn ta không những đoán việc như thần, mà còn nói năng rất thẳng thắn. Người khác thấy Vương cung kính hơn cha mẹ, còn hắn dường như chỉ lịch sự với Vương, chứ chả sợ gì cả.

– Ngươi biết ai chủ mưu vụ này không?

– Không biết. Nếu biết thì ta đã sớm giết hắn để hoàn thành nhiệm vụ.

– Nhiệm vụ gì?

– Tổ chức giao cho ta bảo vệ Khâm hoàng hậu – chính là con gái của ngài đó.

– Vì sao lại bảo vệ Khâm nhi?

– Có tin báo rằng có người trong Vương thất tư thông với quân Nguyên. Chúng sẽ giết hoàng hậu cùng vài yếu nhân khác để làm Đại Việt tự rối loạn bên trong. Khi đó bên trong thì có nội gián, bên ngoài có quân Nguyên tràn vào, Đại Việt tự động tan rã…

– Tổ chức của ngươi là gì?

– Thứ lỗi, tại hạ không nói được – Tùng cương quyết.

Hưng Đạo Vương thở dài. Nếu biết được tổ chức “Bảo Khứ Hội” này, và thu phục được thì sẽ có lợi cho Đại Việt biết bao nhiêu. Nhưng ngoài cái tên của hội ra thì triều đình chả biết gì khác cả.

Trong suốt lịch sử, Bảo Khứ Hội đã giúp cho triều Trần của Hưng Đạo Vương không biết bao nhiêu mà nói. Từ việc giúp cho Trần Thái Tông đoạt được ngôi từ nhà Lý, đến việc chống quân xâm lăng Mông Nguyên lần 1, hay việc bảo vệ các đời vua khỏi bị ám sát…

Nhưng có vẻ họ chỉ giúp mà không cần nhận lại, nên không bao giờ để lộ tung tích của mình cho Triều đình. Triều đình tuy tò mò nhưng không dám điều tra, vì sợ điều tra sẽ làm hội tức giận và không giúp nữa.

Nhưng họ có biết đâu, Bảo Khứ Hội không giúp ai, mà chỉ đảm bảo lịch sử không bị rối loạn. Hội giúp họ Trần có được ngôi vua, nhưng cũng giúp Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần.

– Vậy ngoài Khâm hậu con gái ta ra, bọn chúng còn định ám sát ai?

– Để ta nhớ xem…. – Tùng lạnh nhạt

Thái độ bất kính của Tùng làm Cao Mang nóng máu, hắn vốn nổi tiếng là người cộc cằn. Cao Mang định xông lên đập cho Tùng một trận, nhưng Hưng Đạo Vương giơ tay ra cản lại. Tùng khinh khỉnh nhìn Cao Mang:

– Châu chấu đá xe….

Vì đã được Hưng Đạo Vương đưa tay cản, nên Cao Mang đành ôm hận lui về hàng. Trong đám gia tướng, ai cũng nhìn Tùng uất ức. Chỉ có Yết Kiêu là nhìn hắn với ánh mắt kì lạ…

– Ta nhớ ra rồi. Ngoài Khâm hậu ra, còn có ngài, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật, và cả Thái thượng hoàng Trần Thánh Tông.

– Vậy tại sao các ngươi chỉ bảo vệ cho Khâm nhi?

– Ta không biết, ta chỉ làm theo lệnh. Ngoài ra có thể các ngài cũng đang được bảo vệ ngầm mà không biết đấy.

– Ta hiểu rồi… – Hưng Đạo Vương trầm ngâm.

Qua một hồi lâu, Tùng mới hỏi:

– Ngài hiểu rồi thì có thể thả ta ra được chưa?

– Được. Nhưng ngươi bảo vệ Khâm nhi cho tốt, ngoài ra có thể trợ giúp ta làm một số việc khi ta…nhờ vả, được không?

Hưng Đạo Vương lên tiếng. Cuộc đời làm vương gia của ông, hầu như chỉ có sai khiến người ta chứ chưa nhờ vả ai.

Sau đó Tùng được thả ra, nó đi về cung tạm thời của Khâm Hậu.

Lúc đi ngang qua Yết Kiêu, nó nghe được giọng của hắn, rất nhỏ:

– Đa tạ ngươi.

Nó mỉm cười, rồi đi thẳng.

Lại nó về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Ông vốn là vị vương gia hét ra lửa, nhưng chính nhờ vào biết nhờ vả khi cần, vứt bỏ sĩ diện hão của một vị vương gia, mà Hưng Đạo Vương đã đánh tan quân xâm lược Mông Nguyên, làm nên nghiệp lớn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.