4 Chương 4: Thiếu niên tự bế x gia sư ác độc 4
“Nếu em không muốn đứng ở chỗ chờ tôi kéo rèm ra thì tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi xuống học với tôi.”
Quý Thần Hi đi chân trần, hai chân thon dài, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt sắc bén.
Ánh mắt cậu dừng trên người Lê Kiều đánh giá, sắc bén đến mức giống như có thể đâm một lỗ trên người cô.
Lê Kiều nói xong những lời kia thì cũng không quản cậu nữa, tự mình lấy sách giác khoa và giáo án ra đặt lên bàn, tiếp tục rút tập đề vật lí của Quý Thần Hi ra đè lên.
Đối với những người có khuynh hướng tự bế này, đưa tay về phía người ta là không thể dùng, chỉ có càng ngày càng ép chặt, cũng cần kiên nhẫn chờ đợi người đó đáp lại.
Mặc kệ là cần bao lâu, thử bao nhiêu lần đi nữa.
Đây cũng là lý do mà ban đầu Lê Kiều không chọn phương án dùng chìa khóa mở cửa.
Cô đã vươn tay về phía thế giới của Quý Thần Hi, bây giờ chỉ có thể chờ đợi bản thân cậu chui ra từ khe hở rồi nắm lấy tay Lê Kiều.
Trong phòng vẫn tối tăm như cũ, học sinh nữ mở đèn bàn ra, ánh sáng nhu hào màu vàng khiến cô nổi bật lên, trông có vẻ vô cùng mềm ấm.
Bởi vì chất liệu áo hơi mỏng, ánh sáng đèn bàn dễ như trở bàn tay xuyên thấu qua áo trên, từ góc độ của Quý Thần Hi có thể nhìn thấy bộ ngực cao ngất và nội y bằng ren của Lê Kiều, phong cảnh kiều diễm.
Một học sinh nữ như vậy lại là gia sư của mình, sau này còn muốn sớm chiều ở chung.
Giờ phút này một đoạn tay trắng nõn của Lê Kiều đang đè lên tập đề của Quý Thần Hi, tóc nhu hòa rũ sau người, xương quai xanh lõa lồ bóng loáng như ngọc.
Ma xui quỷ khiến.
Quý Thần Hi đi đến bên cạnh Lê Kiều ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống thì một luồng hương thơm thanh đạm đã xông vào khoang mũi.
Đó là hương thơm phát ra từ trên người cô.
Ngón tay của Lê Kiều không ngừng lật sách luyện đề, đôi mắt cong lên một chút ở góc độ mà Quý Thần Hi không nhìn thấy.
Chữ viết trên sách tiêu sái trác tuyệt, mỗi chương luyện tập đều chỉ viết chữ không, mà đại đa số bộ phận đều là để trống.
Lê Kiều nhíu mày.
Cơ sở như thế này thì cô nên nỗ lực hơn.
Trong nguyên tác, nam chính là Trạng Nguyên môn văn của tỉnh, nhưng cô lại không am hiểu môn văn, bằng không nhà họ Quý cũng sẽ không mời thêm một gia sư dạy văn sau khi mời Lê Kiều về.
Một đời này, Quý Thần Hi nhất định phải học lý với cô, cho dù không được là Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên của tỉnh, thì Lê Kiều cũng muốn có có thể thể đậu tất cả các trường trong nước.
Nghĩ vậy, Lê Kiều lật sách luyện đề lại trang thứ nhất sau đó đặt trước mặt Quý Thần Hi chỉ vào chỗ trống nói:
“Không vội học cái mới, em làm cái này đi.”
Đôi mắt Quý Thần Hi ám ám, vẫn không nói chuyện.
Giọng nói của Lê Kiều mát lạnh ôn hòa, nhàn nhạt vang lên bên tai cậu, như gió mùa xuân, lại như mưa phùn tháng tư.
Bất tri bất giác, bóng đêm đã bao trùm.
Trong căn phòng u ám của còn lại ánh đèn bàn màu vàng và giọng nói ôn hòa mềm mại của Lê Kiều.
Cô ngẩng đầu lên Quý Thần Hi một cái sau đó vươn tay lên bàn gõ gõ rồi nói:
“Điều kiện sinh ra động lực ma sát có bốn cái, hai cái là do vật thể tiếp xúc với nhau, hai vật thể phát sinh biến hình, hai vật thể xảy ra hoạt động tương đối, mặt tiếp xúc không trơn nhẵn. Hơn nữa hướng của động lực ma sát cùng hướng hướng tiếp xúc, ngược hướng hướng với hướng vận động.”