Trở về truyện

Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2) - Chương 108: Có Những Chủ Đề Không Thể Nói Được

Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

108 Chương 108: Có Những Chủ Đề Không Thể Nói Được

Vừa đến công ty mặt mày Mạch Đinh đã nghiêm nghị. Ổn định chỗ ngồi liền nghe phía sau truyền đến tiếng bàn luận của các chị em phụ nữ: “Nghe chưa? Tào Thành Nghị bên marketing lúc trước xém tí bị quản lý Thịnh sa thải nay đã lấy về một đơn hàng lớn trong vòng một nốt nhạc đó”.

“Tôi sớm phát hiện anh ấy không tệ rồi. Người vừa mắt sếp tổng bên đó không có mấy đâu. Nếu không có anh ấy, tôi lấy đâu ra động lực mà phấn đấu chứ”.

“Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”

“…”

Các chị em trong bộ phận chăm sóc khách hàng vì quy định của công ty mà đối với An Tử Yến chỉ có thể dùng hình thức ngắm hiện vật. Tào Thành Nghị thì không phải vậy. Anh không cùng bộ phận nên có thể hạ thủ được. Mạch Đinh lắc đầu. Đồng nghiệp của cậu thật không có mắt nhìn người. Căn bản các cô không phải kiểu Tào Thành Nghị thích. Mạch Đinh nhìn quanh phòng làm việc, dừng tầm mắt chỗ Phạm Thiếu Quân. Nếu là Phạm Thiếu Quân thì còn có thể. Mạch Đinh nắm chắc tám, chín phần Phạm Thiếu Quân thích đàn ông.

Mạch Đinh khởi động máy tính, làm bộ hỏi chuyện Phạm Thiếu Quân đang chỉnh sửa tóc tai: “Thiếu Quân, anh có bạn gái chưa?”. Phạm Thiếu Quân ở công ty lúc nào cũng duy trì kiểu ngồi thẳng lưng ưỡn ngực. Mạch Đinh thấy anh để ý còn hơn cả phụ nữ.

“Có. Sao?”.

“Cái gì? Anh có bạn gái hả?”. Mạch Đinh biểu lộ hết tâm tư trong lòng. Như thể Phạm Thiếu Quân có bạn gái là chuyện vô cùng phi lý. Phạm Thiếu Quân trợn mắt với Mạch Đinh. Kiểu cách xem thường người khác của anh cũng thật hoàn mỹ. Còn không tìm thấy tròng đen trong mắt: “Cái kiểu của cậu cũng bất lịch sự đi. Tôi có bạn gái quái lạ lắm chắc”.

Quách Bình mới đến cũng nghe được hai người nói chuyện. Anh trêu chọc: “Tôi nghĩ Mạch Đinh cho là cậu phải có bạn trai mới đúng”.

“Tôi… Tôi không có nghĩ như vậy”. Rõ ràng là như vậy còn gì.

“Tôi có điểm gì giống thích đàn ông!”.

Phùng Phỉ Mông đang ăn sáng cũng gia nhập hàng ngũ trêu chọc: “Cậu có điểm gì không giống thích đàn ông?”. Câu nói quá trực tiếp khiến Mạch Đinh toát cả mồ hôi lạnh. Nếu Phạm Thiếu Quân giận, chẳng phải người gây hoạ là cậu sao? Mạch Đinh cắm ống hút vào hộp sữa. Cậu muốn chuyển chủ đề: “Bữa sáng uống sữa rất tốt cho sức khoẻ. Mấy anh chị đừng ăn mấy thứ không đảm bảo”. Lời nói của cậu chẳng thu được hiệu quả gì. Phạm Thiếu Quân chống nạnh đứng lên: “Mấy người hồi giờ nhìn tôi ra cái dạng gì?”. Cao Sảng trầm giọng: “Ẻo lả”. Phạm Thiếu Quân nói tiếp: “Tôi ẻo chỗ nào? Mà cứ cho tôi ẻo đi, bộ nhất định tôi phải thích đàn ông chắc? Mạch Đinh kia không ẻo thì nhất định thích phụ nữ hả? Nói không chừng cậu ta thích đàn ông đó” Mạch Đinh sặc cả sữa. Ho khan không ngừng.

Không được, nhất định phải chyển đề tài. Bọn họ biết cậu thích đàn ông cũng được. Nhưng nếu cứ theo cái suy nghĩ đó thì rất dễ để ý đến thái độ của An Tử Yến. Mấy chuyện đó có thể liên kết với nhau được.

“Anh nói sao chứ. Không lẽ anh quên danh hiệu Hoa hoa công tử của tôi rồi à? Tôi chơi qua bao nhiêu phụ nữ mọi người cũng đã quá rõ rồi đi. Tôi bị phụ nữ quấn lấy không chừa chút thời gian rãnh nào, còn đâu tâm trạng mà tìm đàn ông nữa? Trừ phi chơi hết phụ nữ trên thế giới thì may ra tôi sẽ suy nghĩ. Nếu không thì… Hừm… Đàn ông có thoát y trước mặt cầu xin, tôi cũng sẽ không bao giờ đụng”. Dù sao danh tiếng của câu cũng đã không còn cứu chữa được nữa, Mạch Đinh chơi tới luôn. An Tử Yến vừa khéo mới đến đã nghe thấy bài diễn văn hùng hồn của Mạch Đinh. Hắn phảng phất liếc Mạch Đinh một cái. Nhưng cậu có thể cảm nhận được thân thể như bị cắt làm đôi: “Nếu cậu đến công ty không phải vì công việc thì nhân lúc còn sớm mau cuốn gói về nhà dọn vệ sinh đi”.

Tới trễ nhất phòng có tư cách gì mà ở đó lên lớp cậu! Hơn nữa sáng nay cậu đã dọn dẹp rồi nhá! Mạch Đinh bên trong lại mắng chửi An Tử Yến không thôi nhưng bên ngoài vẫn bộ dạng hối cãi: “Xin lỗi. Tôi lập tức làm việc đây”.

Không phải người tuyển dụng cậu là hắn sao!?

Bất công. Quá bất công. Chỉ cần đối mặt với An Tử Yến trong công ty, sớm muộn gì cậu cũng hành kinh thôi. Mạch Đinh khi tức giận liền không biết tiết tháo gì nữa.

Các đồng nghiệp đợi An Tử Yến vào phòng liền bắt đầu chỉ trích Mạch Đinh. Thân là sư phụ, Quách Bình lên tiếng trước: “Mạch Đinh, nói thế nào cậu cũng do tôi dạy dỗ. Đừng có làm mất mặt tôi a. Vất vả lắm tôi mới thấy Yến không ghét cậu nữa. Cậu lại muốn quay về thời kì đầu sao?”.

“Tôi thấy cậu làm việc ở đây không lâu dài đâu. Quan hệ với cấp trên quá kém đi. Không chỉ Yến, đến Vương tổng cũng không ưa cậu”.

“Nếu không cậu lấy mấy chiêu dùng với phụ nữ áp dụng với Yến thử đi. Coi có hiệu quả không?”. Liễu Vĩ nói xong, cả phòng cười rộ lên. Mạch Đinh không thèm quan tâm đến họ mà bắt đầu làm việc. Nói nhiều sẽ sai nhiều. Mấy kiểu đề tài này nhất định không được tham gia. Mối quan hệ giữa An Tử Yến và Mạch Đinh trong công ty tuyệt đối không bao giờ được hoà hợp. Phải cố gắng làm việc. Thăng chức mới là mục tiêu quan trọng nhất. Vừa hay có thể lợi dụng quan hệ với An Tử Yến. Đừng trách cậu vì đại nghĩa diệt thân, đạp lên hắn bò lên. Phải để cho hắn biết xã hội này rất vô tình. Mạch Đinh âm thầm nguyền rủ trong bụng.

———

Di động đặt trên bàn không ngừng rung lên. An Tử Yến nhận điện.

“Hello, Yến”.

“Tôi đã nói ở công ty đừng điện thoại cho tôi”.

“Không sao. Tôi đã đến chỗ không có ai rồi. Hôm nay phòng làm việc của cậu có người nhắc đến tôi. Bây giờ bên marketing tôi đây cũng coi như có chút danh tiếng. Thật không dễ dàng. Xém chút vì mệt mỏi mà từ bỏ cuộc sống rồi. Không biết có ảnh hưởng gì đến chức năng thận của tôi không. Nhỡ ở trên giường mà… Này… này…”. Tào Thành bị cắt ngang mạch nói chuyện nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà gọi lại lần nữa.

“Đừng có cúp máy, tôi đảm bảo là nói chính sự…”.

“Nói”.

“Dù công việc được an toàn rồi nhưng bây giờ tôi bị Bách Thành Lâm chỉnh thê thảm luôn. Theo đúng yêu cầu của anh, tôi đã cố gắng ra vẻ dễ chịu. Còn phải chờ bao lâu nữa?”

“Chờ cái gì?”

“Chuyện chiếc đĩa đó. Không phải anh đã giao cho quản lý Quý rồi sao?”

An Tử Yến im lặng. Tào Thành Nghị nghi vấn: “Đừng nói anh quên rồi chứ”.

“Không”.

“Không tin! Anh nhất định là quên rồi! Anh có biết tôi ở bên dưới cuộc sống nó gian nan đến mức nào không? Kết quả anh lại…”. Cuộc gọi lại một lần nữa bị ngắt.

– Hết chương 108 –

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.