83 Chương 83: Anh có thể đi với tôi một lúc được không?.
- Cảm ơn!
Sở Phàm cảm thấy hơi khó tin. Lâm Hiểu Tình ngày hôm qua ở sân vận động của Đại học Yến Hoa còn cao ngạo lạnh lùng cãi nhau với hắn giờ phút này không ngờ lại nói lời cám ơn với hắn. Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra trước đây Lâm Hiểu Tình biểu hiện vẻ cao ngạo lạnh lùng, không quan tâm đến nhân tình thế thái chẳng qua là vì từ nội tâm nàng có một định kiến bài xích thôi. Nàng không muốn người khác nhìn thấu nội tâm nàng, không muốn người khác biết nội tâm nàng bất lực và bối rối cho nên vẻ ngoài lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh như băng. Có lẽ giờ phút này Lâm Hiểu Tình mới chính thực là Lâm Hiểu Tình, mới bộc lộ ra bản chất vốn có của mình.
- Ha ha, không cần cảm tạ, trái lại, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.
Sở Phàm thản nhiên cười, nói.
- Gì cơ?
Lâm Hiểu Tình khó hiểu nhìn Sở Phàm, đôi môi khêu gợi hơi hình thành một hình chữ O, làm cho người ta không kìm nổi muốn hôn vào đôi môi mềm mại ấy.
- Bởi vì cô đã cho tôi một cơ hội chuộc lỗi, giảm đi cảm giác có lỗi với cô trong lòng tôi.
Sở Phàm chân thành nói.
Lâm Hiểu Tình vuốt nhẹ mái tóc, cười nhẹ nói:
- Ha ha, những lời này của anh tôi không hiểu. Vừa rồi tôi thật sự cảm kích anh đã ra tay cứu giúp, cũng cảm tạ anh đã phối hợp đóng giả làm bạn trai của tôi, đuổi hắn đi.
- Có thể làm bạn trai của một người xinh đẹp như Cô giáo Lâm, dù thật hay giả thì tôi nghĩ bất kì nam nhân nào cũng thích. Tôi cũng không ngoại lệ!
Sở Phàm dừng một chút, nói tiếp:
- Cô giáo Lâm, hôm qua ở sân vận động tôi có hơi thất lễ, mạo phạm đến cô, mong cô thứ lỗi.
Lâm Hiểu Tình nghe vậy thần sắc ngẩn ra, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu. Không ngờ một người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng như nàng lại cúi đầu trước một nam nhân, đúng là việc trước nay chưa từng có. Lúc Lâm Hiểu Tình ngẩng lên, hai mắt nàng đều ướt, trên mặt đậm một vẻ sầu bi, trong lòng dường như có rất nhiều tâm sự.
Sở Phàm nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Hiểu Tình thì hoảng hốt, vội vàng nói:
- Cô giáo Lâm, cô không sao chứ?
Lâm Hiểu Tình rút ra một cái khăn tay, quay đầu đi lau nước mắt đang chực trào ra, nhẹ nhàng nói:
- Không có việc gì.
Sở Phàm biết Lâm Hiểu Tình nói thế chỉ cho có thôi. Cho dù có là một tên ngu ngốc cũng nhìn ra là Lâm Hiểu Tình có chuyện, nhưng lại là là tâm sự cá nhân. Sở Phàm muốn an ủi vài câu nhưng lục mãi trong óc cũng không tìm ra câu nào cho ra hồn, bởi vậy trong lúc nhất thời không khí có chút tẻ nhạt. Sự trầm mặc có chút sầu bi làm cho tâm tình của người ta trở nên trầm trọng.
- Anh có thể đi cùng tôi một lúc được không?
Lâm Hiểu Tình ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Sở Phàm. Đôi mắt trong suốt và đôi môi tươi mọng của nàng làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt nổi.
Sở Phàm thấy thời gian còn sớm, nhị tiểu thư vẫn đang còn học. Hắn cũng đã xem qua lịch học của nhị tiểu thư, từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa đều có môn học, buổi chiều từ hai đến bốn giờ cũng thế. Hơn nữa nhị tiểu thư cũng đã nói qua, nàng và Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm cùng nghỉ qua trưa ở ký túc xá, buổi chiều tan học mới về. Bởi vậy cho đến bốn giờ chiều thì Sở Phàm rất rảnh rỗi. Bởi vậy, đối mặt với yêu cầu của Lâm Hiểu Tình, làm sao Sở Phàm có thể cự tuyệt được?
- Tất nhiên là có thể. Không biết cô giáo Lâm muốn đi đâu? Đương nhiên, nếu cô giáo Lâm vẫn muốn đứng ở đây, tôi cũng vẫn vui vẻ đứng cùng cô.
Sở Phàm cười nói.
Lâm Hiểu Tình nghe vậy không kìm nổi bật cười. Nàng cười lên bỗng như mùa xuân đến, băng tuyết tan, tan hẳn vẻ lãnh diễm trên mặt và ánh mắt sầu bi cũng đã biến mất.
Sở Phàm có chút ngây người, hắn thì thào nói:
- Chả trách người khác luôn nói thời điểm một cô gái nở nụ cười là thời điểm ngắm nhìn tốt nhất. Lời này quả không sai, không sai.
- Nếu không thì vào quán rượu ngồi với tôi đi. Đúng rồi, anh có thời gian không?
Lâm Hiểu Tình hỏi.
- Có, hiện cố chủ của tôi đang đi học ở trường. Tôi cũng không có việc gì làm, nếu cô giáo Lâm không ngại tôi sẵn sàng nguyện ý liều mình bồi tiếp quân tử, không, là liều mình bồi tiếp mĩ nữ.
Sở Phàm cố ý nói với giọng điệu thoải mái hơn, giảm bớt ưu sầu trong lòng Lâm Hiểu Tình.
- Thật sự cảm ơn anh. Suýt nữa thì quên, tôi nên xưng hô với anh thế nào với nhỉ?
Lâm Hiểu Tình hỏi.
- Cứ gọi tôi là Sở Phàm, hoặc gọi là Tiểu Sở cũng được.
Sở Phàm mỉm cười đáp.
- Sở Phàm, Tiểu Sở. Thôi tốt nhất gọi anh là Tiểu Sở đi. Như thế thoải mái hơn.
Lâm Hiểu Tình nói xong đột nhiên kêu lên:
- Ái dà, hôm nay tôi không lái xe đi ra ngoài rồi.
- Tôi có xe, nếu cô giáo Lâm không ngại thì có thể đi cùng xe với tôi.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Sở, chẳng lẽ anh nói chuyện với người khác đều khách khí như vậy à? Tôi nghe cũng thấy ngại, lúc đáp lại cũng phải khách khí theo.
Lâm Hiểu Tình cười nhẹ nói.
Sở Phàm gãi gãi đầu, nhún vai nói:
- Thực ra nhiều cô gái đều nhận thấy tật xấu này của tôi, đều nói tật xấu này của tôi gọi là “hội chứng người đẹp”, cứ nhìn thấy cô nào đẹp thì sẽ trở thành như vậy.
- Ha ha, không ngờ là anh lại thú vị như vậy.
Lâm Hiểu Tình cười nói, nàng nhận thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều.
“Hiểu Tình, kì thật cô không còn không biết hết đâu”. Sở Phàm nghĩ thầm trong đầu, hơn nữa, còn xưng hô thân mật Lâm Hiểu Tình thành “Hiểu Tình”.
Khi nói chuyện, hai người đi tới nơi Sở Phàm để xe. Sở Phàm mở khóa, mở cửa xe cho Lâm Hiểu Tình rồi hắn mới ngồi lên xe khởi động chạy tới đường phố có nhiều quán bar.
- Chà, chiếc xe này của anh thật là sang trọng.
Lâm Hiểu Tình kêu lên.
- Chiếc xe này không phải của tôi mà là của ông chủ.
Sở Phàm nói.
- À mà, đúng rồi, ông chủ của anh là ai? Nhớ rõ hôm qua anh còn nói cổ chủ của anh còn là học sinh của tôi đúng không?
Lâm Hiểu Tình hứng thú hỏi.
- Cô ấy tên là Kỷ Tiêm Vân. Tôi gọi cô ấy là Nhị tiểu thư.
Sở Phàm đáp.
- Ồ, hóa ra Tiểu Vân là cố chủ của anh ngươi à. Cô bé này rất đáng yêu, tôi cũng rất quý cô bé. Nhưng mà cô bé hơi ham chơi, chắc là người trong nhà lo lắng nên mới mời anh đến làm vệ sĩ cho cô ấy.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Hóa ra cô giáo Lâm cũng biết nhị tiểu thư. Đúng rồi, nhị tiểu thư tuy nói tính cách có hơi tự do ngẫu hứng, nhưng lại không có tính kiêu ngạo ngang ngược của mấy thiên kim tiểu thư khác, đúng là khiến người ta yêu mến.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Sở…
Lâm Hiểu Tình đột nhiên kêu lên.
- Gì cơ?
Sở Phàm quay đầu sang liền thấy được ánh mắt chân thành dịu dàng của Lâm Hiểu Tình.
- Anh về sau cứ gọi tên thẳng tên tôi thôi, đừng gọi là cô giáo Lâm nữa.
Lâm Hiểu Tình nhìn thẳng vào Sở Phàm, một gương mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp làm người ta không dám nhìn trực tiếp.
Lúc này Sở Phàm đã lái xe tới quán rượu rồi.