388 Chương 388: Đến thăm Lam Chính Quốc
Nắm quyền quản lý cả thủ đô hiện nay là Đường Phi. Bí thư Thị ủy Trương Bằng đã ẩn dật hơn rất nhiều. Nghe nói là đợt bầu cử cho nhiệm kỳ sắp tới vào Trung Ương, ông ta sẽ lui về tuyến sau, còn Đường Phi sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thị ủy.
Tất cả cục diện biến hóa này là bởi vì Đường Phi đã nắm được những chứng cớ phạm tội của Trương Bằng mà Sở Phàm cung cấp. Việc Lam Chính Quốc sa lưới cũng liên quan đến khá nhiều quan chức cán bộ, trong đó không thể thiếu Trương Bằng. Chẳng qua, tất cả những chứng cớ có liên quan đến Trương Bằng đều bị che dấu. Nguyên nhân là Đường Phi đã âm thầm gặp riêng Trương Bằng và hai người đã đạt thành một hiệp nghị quân tử. Điều kiện trong đó là bầu cử cho nhiệm kỳ sắp tới vào Trung Ương, Trương Bằng lui về tuyến sau, tập trung sự ủng hộ cho ông tiếp nhận chức Bí thư Thị ủy của thủ đô. Đường Phi cũng đã để ý đến tất cả các mối quan hệ khác rồi, chỉ cần phía Trương Bằng không phát sinh ra vấn đề gì thì dựa vào năng lực của Đường Phi cùng với kinh nghiệm phong phú từng trải thì việc ông tiếp nhận vị trí Bí thư Thị ủy cũng chẳng khó khăn gì.
Trương Bằng ngẫm lại thấy mình cũng già rồi, cũng nên về hưu rồi. Ông ta đã mất đi thằng con trai duy nhất, thành ra theo như lời Sở Phàm nói, ông ta không muốn mất nốt Lý Giai Giai và người phụ nữ kia. Trước yêu cầu của Đường Phi, ông ta chỉ có thể im lặng đồng ý. Nguyện vọng lớn nhất của ông ta bây giờ là có thể sống nốt quãng đời còn lại để lo cho cái thân mình. Ông ta cũng nghe nói, sau khi Lam Chính Quốc bị bắt cũng đã khai ra ông ta. Nếu Đường Phi thật sự muốn chỉnh ông ta thì quá dễ dàng, chỉ yêu cầu ông ta lui về tuyến sau thì đã là cho ông ta thể diện rất lớn rồi.
Dưới sự giúp đỡ mạnh mẽ và to lớn của Đường Phi, Kỷ Thiên Vũ ở Tập đoàn Quốc Cảnh, Triệu Hoa của Công ty Bất động sản Kim Khoa, Tập đoàn Sở Thị của Sở Phàm chỉ trong vòng một tháng đã sống lại mạnh mẽ, cổ phiếu tung ra thị trường liên tục tăng giá, cuối cùng, đạt mức ổn định.
Theo chiến lược của Sở Phàm, Tập đoàn Sở Thị quyết định bỏ một số hạng mục lớn ở nước ngoài, để tập trung toàn bộ tài chính trong nước vào các hạng mục trong nước. Và thời gian tới, lô đất số 10 ở đường Quang Hoa mà thắng thầu đợt trước cũng sẽ bắt đầu được khởi công, chuẩn bị được xây dựng thành một tòa nhà giao dịch thương mại lớn nhất của thủ đô.
Dưới sự lãnh đạo một cách chiến lược của Sở Phàm, và sự hỗ trợ của những người cộng sự, sau một tháng tái cơ cấu, không ngờ Tập đoàn Sở Thị đạt tới mức sản lượng gần 10 tỷ, vượt quá nhiều so với mục tiêu mong muốn ban đầu. Tất cả các nhà bình luận đều sôi nổi tán dương kỳ tích này.
Quả thực là, Sở Phàm đã dùng phương pháp của mình để tạo ra một kỳ tích trong giới kinh doanh. Và hắn cũng trở thành một ngôi sao mới sáng chói trong thương giới đang bình lặng.
Vì thế, Sở Phàm cũng trở thành nhân vật trang bìa của Tuần san Times kỳ này. Tuần san Asian Times cũng dành cả một bài báo lớn đưa tin về việc Sở Phàm đã dẫn dắt Tập đoàn Sở thị đạt đến kỳ tích như thế nào, đã khiến cho một doanh nghiệp đang bên bờ vực phá sản vượt lên ra sao, lại mở ra một thời đại triển vọng huy hoàng mới như thế nào.
Trong vòng ngắn ngủi có hơn một tháng, Sở Phàm đã trở thành một nhân vật nổi danh trên toàn thế giới.
--------------------.
Trại tạm giam Số 3 của thủ đô.
Lam Chính Quốc đang ở trong tù đột nhiên nghe giám thị báo là có người đến thăm. Lúc đó, trong lòng lão run lên, suy nghĩ đầu tiên là người đó chắc là con gái Lam Tuyết. Lão nghĩ không biết có phải là Lam Tuyết đến thăm lão hay không, cho nên lão xúc động đi theo giám thị đến phòng khách.
Khi Lam Chính Quốc đi vào phòng khách rồi mới hay, người đầu tiên đến thăm lão không phải là Lam Tuyết, mà là một người thanh niên chín chắn và lãnh đạm. Lão nhìn thấy người thanh niên này thì con mắt chợt lạnh, hơi thở cũng trở nên chậm chạp, nói:
- Là cậu ư?
- Là tôi. Con trai của người đã từng là anh kết nghĩa của ông – Sở Phàm.
Người thanh niên lãnh đạm nói, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lam Chính Quốc.
Lam Chính Quốc cũng nở nụ cười lạnh, nói:
- Tôi đã sớm chờ cậu đến rồi.
- Ông cũng biết là tôi sẽ tới sao?
- Ha ha, người thắng thì khó tránh khỏi phải khoe khoang một chút trước mặt kẻ bại. Chuyện đó tôi đã thấy nhiều rồi. Cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội đả kích tôi như vậy.
Sở Phàm im lặng mỉm cười, rồi nói:
- Tùy ông nói thế nào thì nói, tôi đến gặp ông là định nói cho ông hay. Tập đoàn Sở Thị vốn thuộc về nhà họ Sở chúng tôi đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Có được sự phát triển vững vàng này cũng cần phải cảm ơn ông, mười tám năm nay đã thay nhà họ Sở chúng tôi quản trị tập đoàn, tuy rằng quản trị cũng không được tốt lắm.
- Hừ, tất cả hãy cảm ơn Tiểu Tuyết đã giúp cậu đi. Bằng không thì làm sao mà cậu có thể đứng trước mặt tôi nói chuyện mà diễu võ dương oai được.
Lam Chính Quốc nói với giọng rất lạnh lùng.
- Ông nói là Lam Tuyết ư? Không sai, Lam Tuyết đã giao cho tôi tất cả tư liệu về ông và Tập đoàn Lam Thị. Nhưng cho dù không có sự hỗ trợ của Lam Tuyết thì cuối cùng tôi sẽ vẫn đoạt lại cơ ngơi của nhà họ Sở chúng tôi thôi. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian nhanh hay chậm mà thôi. Hơn nữa, nếu không có Lam Tuyết, ông sớm đã chết rồi chứ chẳng sống được đến giờ này đâu.
Giọng điệu của Sở Phàm cũng lạnh lùng không kém.
Lam Chính Quốc nheo mắt nhìn Sở Phàm, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi:
- Tình hình Tiểu Tuyết bây giờ thế nào?
Sở Phàm nghe xong hơi ảm đạm, khẽ thở dài, nói:
- Tôi không có tin tức gì của cô ấy cả. Cô ấy đã rời khỏi thủ đô rồi. Nhưng tôi cũng đã sai người đi tìm kiếm tung tích của cô ấy rồi.
- Ha ha,
Lam Chính Quốc cười, cười đến buồn bã, thở dài một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Mặc dù nói là tự tay tôi đưa Tiểu Tuyết đến đây, nhưng tôi tuyệt đối không trách nó. Tôi thực xin lỗi nó. Những năm gần đây, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
- Điều đó thì chỉ có thể trách ông cả ngày vùi đầu trong công danh, lợi lộc và âm hiểm. Giờ thì hối đã không kịp nữa rồi.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Tuy nói ba tôi bị ông gián tiếp hại chết. Nhưng giờ phút này tôi nhận ra là tôi không hề hận ông. Ông đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng rồi. Mà sư phụ tôi cũng đã dạy tôi rằng “Tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho mình.”
Lam Chính Quốc nghe vậy không khỏi nhớ tới ngày nọ Phương trượng Đại sư Từ Viễn của Nam Thiếu Lâm đã từng khuyên lão về nhân quả báo ứng. Sắc mặt lão liền ảm đạm, nói:
- Đại sư Từ Viễn quả thật là một cao nhân xuất thế. Nhưng tôi cũng không hối hận với tất cả những gì tôi đã làm năm đó. Người không vì mình thì trời chu đất diệt. Đấy là đạo lý muôn đời không thể thay đổi được. Nếu tôi có năng lực phát triển được công ty thì vì cái gì mà không phải là tôi nắm bắt phương hướng phát triển của công ty đây?
- Thế ư? Thế vì sao ông nắm trong tay phương hướng phát triển công ty rồi thì sau này công ty lại rơi vào nguy cơ khủng hoảng nợ? Buồn cười thật! Tôi cũng chẳng phí thời gian đi đấu võ mồm với ông về những chấp niệm trong lòng ông làm gì. Tôi chỉ có thể nói với ông rằng hãy tự mà lo cho bản thân mình đi thôi.
Sở Phàm lạnh lùng nói rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.
- Sở Phàm, từ từ đã.
Lam Chính Quốc gọi Sở Phàm lại, rồi thành khẩn nói:
- Lam Chính Quốc tôi cả đời chưa từng cầu xin người khác chuyện gì. Nhưng hiện giờ tôi có chuyện cầu xin cậu. Nếu cậu không đồng ý tôi có chết đi cũng không nhắm mắt được.
Sở Phàm nhíu mày, hờ hững nói:
- Ông chết đi có nhắm mắt được hay không cũng không liên can gì đến tôi. Tôi cũng không quan tâm.
- Sở Phàm, việc tôi cầu xin cậu có liên quan đến Lam Tuyết. Cậu nhất định phải đồng ý với tôi.
Lam Chính Quốc vội vàng nói.
Sở Phàm nghe thế thì không khỏi dừng bước, quay ngoắt lại, lạnh lùng nhìn Lam Chính Quốc, nói:
- Chuyện gì?
Lam Chính Quốc thở dài, chậm rãi nói:
- Tiểu Tuyết từ nhỏ đã mất mẹ, còn tôi thì giờ đi tù rồi. Bên người Tiểu Tuyết không có ai có thể chăm sóc cho nó cả. Tôi chỉ cầu xin cậu một việc, chỉ là hy vọng cậu sẽ có thể chăm sóc nó thật tốt. Bởi vì nó thích cậu.
Sở Phàm nheo mắt, nhìn Lam Chính Quốc, trong ánh mắt đầy sự phức tạp.
- Tiểu Tuyết đã thích cậu, tôi có thể cảm thấy được điều đó. Bởi vậy, tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc thật tốt cho nó. Từ nhỏ thân thể nó đã không khỏe, trên người vẫn có một loại quái bệnh di truyền. Mẹ nó cũng vì bệnh đó mà mất đi. May mà Tiểu Tuyết sau mấy năm chữa chạy thì bệnh tình đã tạm ổn định. Nhưng tôi lo rằng bệnh tình của nó nếu lại tái phát mà không có ai bên cạnh chăm sóc cả thì sẽ rất nguy hiểm. Cậu có hiểu không?
Lam Chính Quốc đau đớn nói.
Sở Phàm kinh hãi hỏi lại:
- Lam, Lam Tuyết có bệnh ư? Là bệnh gì thế?
- Đúng vậy, là bệnh bẩm sinh. Chính vì thế nên từ nhỏ tôi cũng không cho nó ra ngoài chơi, mà nó cũng không có những lạc thú của tuổi thơ. Sau này lớn lên, tôi vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện đó.
Lam Chính Quốc buông tiếng thở dài. Đột nhiên, giọng điệu lão trở nên linh hoạt, sắc bén, hỏi:
- Điều tôi vừa cầu xin, cậu có thể đồng ý hay không?
Sở Phàm nhìn Lam Chính Quốc, một lúc lâu sau mới kiên định đáp:
- Có thể.
- Tốt lắm, tốt lắm.
Ánh mắt Lam Chính Quốc lộ ra tình cảm vui vẻ. Đột nhiên, lão lại nhớ ra cái gì, nói:
- Đúng rồi, cậu tìm được Lam Tuyết thì nói với nó rằng trong ngăn kéo thứ hai trên bàn làm việc ở thư phòng của tôi ở nhà, có một thứ tôi lưu lại cho nó. Cậu giúp tôi chuyển lời này đến nó nhé. Bởi vì đó là món quà cuối cùng tôi tặng nó.
Sở Phàm gật đầu. Lúc này thời gian vào thăm cũng hết rồi, Lam Chính Quốc lại bị giám thị đưa về phòng giam.
---------------------.
Ba ngày sau, Trại tạm giam Số 3 của Thủ đô thông báo tin tức là Lam Chính Quốc đã tự sát.
Tin tức truyền ra đã lập tức làm xôn xao dư luận. Trên báo chí đầy rẫy những đánh giá công bằng và khách quan về những công tích và hành vi phạm tội của người đàn ông từng đưa Tập đoàn Lam Thị đến đỉnh cao huy hoàng.
Buổi sáng hôm sau Lam Chính Quốc tự sát, ở một thị trấn nhỏ heo hút không có mấy dấu hiệu của sự hiện đại hóa ở vùng hẻo lánh phía nam, một cô gái mặc một bộ đồ bằng vải bò màu lam đậm, trên lưng khoác ba lô lớn, mắt đeo kính mát đi vào một quầy ăn sáng. Cô bỏ ba lô ra, đặt xuống một bên rồi gọi một phần sữa đậu nành, bánh quẩy, và trứng luộc.
Gọi đồ xong, cô điềm tĩnh ngồi chờ. Thấy trên bàn có để mấy tờ báo trong ngày, cô gỡ kính mát ra. Lập tức, một khuôn mặt xinh đẹp, không chút phấn son trang điểm, dung nhan phảng phất như có vẻ u buồn hiện ra. Ánh mắt cô nhìn xuống. Đập vào mắt là tiêu đề bài báo – tin Lam Chính Quốc tự sát trong nhà giam.
Trong một khoảnh khắc đó, dương như cô gái không thể tin vào mắt mình. Cô cầm mạnh tờ báo trên bàn, chăm chú đọc. Ngay sau đó, đôi mắt như làn thu thủy kia chậm rãi tràn hai hàng lệ nóng. Thân thể cô bỗng run lên nhè nhẹ, khóe miệng mấp máy, liên tiếp bập bẹ những tiếng mơ hồ:
- Ba, ba, ba ơi, ba…..
Sau đó, cô mạnh mẽ nhấc ba lô đang để cạnh bàn lên, lao ra khỏi quầy ăn sáng, chạy về bến xe của thị trấn.