Trở về truyện

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 346: Tô Phỉ Lưu Luyến Không Rời

Cận Chiến Bảo Tiêu

346 Chương 346: Tô Phỉ lưu luyến không rời

Ngân Hồ lái chiếc xe thể thao Porsche màu bạc chạy băng băng trong đêm đen tĩnh mịch giống như một tia chớp.

- Chủ nhân, chúng ta đi đâu?

Ngân Hồ xoay người về phía Sở Phàm hỏi.

- Cô đưa tôi về nhà đi. À đúng rồi, đêm nay cô làm tốt lắm. Tôi nghĩ chắc lúc Trương thiếu khi rơi xuống vực hắn cũng chẳng hiểu tại sao phanh và tay lái của hắn tự nhiên lại bị hỏng, ha ha.

Sở Phàm lộ vẻ cao hứng, cười ha hả.

- Hắn cho dù có nghĩ ra được thì cũng đã muộn rồi. Người này chết vẫn chưa hết tội.

Ngân Hồ lạnh lùng nói.

- Ha ha, cô nói đúng. Hắn có chết vẫn chưa hết tội.

Sở Phàm cười lớn. Đột nhiên điện thoại của hắn reo lên, là Tô Phỉ gọi. Hắn vội vàng nhấc máy trả lời:

- Tiểu Phỉ à, có chuyện gì không? Muộn rồi sao còn chưa đi ngủ?

- Sở ca ca, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.

Giọng nói của Tô Phỉ có vẻ lo lăng.

- Anh đang ở phía tây ngoại ô Bắc Kinh, em gặp anh có chuyện gì không?

Sở Phàm hỏi.

- Gặp nhau rồi nói sau. Em đang ở quảng trường Thời Đại trong nội thành chờ anh. Anh mau tới nha.

Tô Phỉ nói xong liền cúp điện thoại.

Sở Phàm nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng “Tô Phỉ có chuyện gì mà phải tìm mình gấp thế nhỉ?”

- Ngân Hồ, cô lái xe đi tới quảng trường Thời Đại. Nhanh lên một chút.

Sở Phàm ra lệnh.

- Vâng, chủ nhân.

Ngân Hồ đáp lời rồi lái xe chạy băng băng hướng về phía quảng trường.

Quảng trường Thời Đại từ sau khi được khánh thành đã trở thành một nơi để người dân vui chơi giải trí. Buổi tối rất nhiều người tới đây nói chuyện với nhau hoặc chơi thả diều. Lúc đó ở đây còn có suối phun âm nhạc rất thú vị, hấp dẫn nhiều người tới xem.

Một chiếc xe Porsche màu bạc từ từ tiến vào cổng của quảng trưởng. Cửa xe mở ra, Sở Phàm đi xuống, sau đó hắn quay người lại nói với Ngân Hồ:

- Cô về trước đi, tôi ở đây chờ một người bạn.

Ngân Hồ gật đầu rồi quay đầu xe chạy đi.

Sở Phàm rút điện thoại ra gọi cho Tô Phỉ:

- Tiểu Phỉ, em đang ở đâu trong quảng trường? Anh đang ở trước cổng rồi. Sao không thấy em?

- Anh đến rồi à? Anh đứng yên ở đó chờ em. Em đến ngay đây.

- Ừ.

Sở Phàm chờ khoảng năm sáu phút thì thấy Tô Phỉ mang theo một cái túi xách nho nhỏ chạy từ từ về phía hắn. Khi cô chạy bầu phong nhũ ở trước ngực nhô lên hụp xuống khiến cho người ta tưởng chừng như xem cũng đã đủ no.

- Sở ca ca.

Tô Phỉ chạy tới bên Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hơi thở của cô dồn dập, đôi mắt to xinh đẹp màu lam nhạt tràn đầy vẻ vui sướng. Hôm nay cô mặc một chiếc quần màu lam bó sát người, chiếc quần bao quanh cặp đùi duyên dáng. Phía trên là một chiếc áo sơ mi cộc tay màu phấn hồng, thoạt nhìn có vẻ rất thanh thuần gợi cảm.

- Em làm gì mà chạy nhanh vậy? Sợ anh không đợi em à?

Sở Phàm khẽ cười nói.

- Sở ca ca...

Tô Phỉ dương cái miệng nhỏ nhắn ra, sau đó dang tay về phía Sở Phàm, ôm lấy cổ của hắn, thật chặt, rồi nói tiếp:

- Em chỉ mong sớm được nhìn thấy anh thôi. Từ nay chúng ta không được gặp nhau nữa rồi.

- Cái gì mà từ nay về sau gặp nhau nữa? Ngốc nghếch này, em lại nói mê sảng cái gì đó?

Sở Phàm lặng thầm hưởng thụ bộ ngực đầy đặn của Tô Phỉ áp sát vào ngực của mình. Hắn ôm lấy bờ eo nhỏ của cô, khẽ cười cười nói.

- Em, em ngày mai phải đi rồi.

Tô Phỉ thương tâm gục vào đầu vai Sở Phàm, hơi thở phập phồng, run rẩy nói.

- Ngày mai em phải đi rồi? Đi đâu vậy.

Sở Phàm ôm lấy bờ vai của Tô Phỉ, nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của cô.

Ánh mắt Tô Phỉ tỏ ra buồn rầu, trên khuôn mặt mang theo một vẻ thương tâm. Cô khẽ nói:

- Mấy ngày trước ba mẹ em đã hoàn tất thủ tục để em đi du học bên Mĩ. Tối ngày mai em sẽ phải lên máy bay cùng ba mẹ sang bên đó rồi.

- Nhanh như vậy sao? Không phải là hết học kỳ này mới đi à?

Sở Phàm sửng sốt hỏi.

- Vốn là như vậy, nhưng ba mẹ em chợt thay đổi kế hoạch. Em không muốn đi, em muốn tiếp tục được ở gần anh.

Tô Phỉ nghẹn ngào nói.

Sở Phàm ôm Tô Phỉ vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, dịu dàng nói:

- Ba mẹ đã sắp xếp như vậy thì em nên nghe theo. Hơn nữa, cho dù sang đó thì cũng không phải là không trở về nữa, đúng không?

- Em cũng không biết. Nhưng cho dù có về thì chắc phải nửa năm hoặc một năm mới được một lần. Thật là lâu, em không muốn đi.

Đôi mắt của Tô Phỉ đã ướt đẫm, lưu luyến nói.

Sở Phàm ôm Tô Phỉ, khẽ hôn lên cái cổ mềm mại của cô, dịu dàng nói:

- Chia li là để chờ ngày đoàn tụ. Vì chờ đợi ngày đó, cho dù phải đau khổ khi chia ly chúng ta cũng nên nhẫn nại. Tiểu Phỉ, anh sẽ chờ em trở về, được không?

- Sở ca ca, em sẽ rất nhớ anh, nhớ Trầm Mộng Lâm, còn có Tiểu Vân nữa. Em không muốn chúng ta chia tay. Em muốn chúng ta sống cùng một chỗ.

Tô Phỉ khóc nức nở, càng ôm chặt lấy Sở Phàm.

- Sở ca ca cũng sẽ rất nhớ em. Nhưng vì công việc học hành, em nên nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ. Ngoan nào, em xem em đi, tại sao lại khóc nhè như thế chứ? Bây giờ không phải là có Internet sao? Chúng ta lên mạng là có thể nhìn thấy nhau. Lại còn điện thoại nữa. À mà nói không chừng anh còn có thể bay sang thăm em.

Sở Phàm an ủi Tô Phỉ, khẽ cười nói.

- Sở ca ca, anh, anh đến lúc đó thật sự sẽ bay sang thăm em sao?

Đôi mắt to xinh đẹp của Tô Phỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Sở Phàm, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Sở Phàm cười cười, khẽ nắm lấy cái mũi dài của cô rồi nói:

- Dĩ nhiên rồi, thời gian lâu quá thì Sở ca ca cũng sẽ nhớ đến em thôi, đúng không?

- Chuyện này Sở ca ca đã nói là phải giữ lời nha.

Khuôn mặt đẫm lệ của Tô Phỉ đã hiện ra một nụ cười, cô vui vẻ nói.

- Được, một lời đã định.

Sở Phàm nói xong nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của Tô Phỉ.

Tô Phỉ khẽ cười, cô kéo cánh tay của Sở Phàm rồi nói:

- Chúng ta đi shopping đi.

Lúc này quảng trường Thời Đại đã bắt đầ đông người, từ các cặp vợ chồng già trẻ cho đến các đôi tình nhân, bọn trẻ con, đủ mọi loại người đều đang tản bộ hoặc ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Sở Phàm và Tô Phỉ cũng hoà theo làn người này. Tô Phỉ kéo tay Sở Phàm, thân thể mềm mại dựa vào hắn. Cô bước đi rất chậm. Cô sợ rằng nếu mình bước nhanh thì khoảng thời gian êm đềm này sẽ trôi đi nhanh chóng.

- Sở ca ca, ở bên đó em phải làm gì bây giờ?

Tô Phỉ bỗng nghiêm túc, đưa đôi mắt long lanh nhìn Sở Phàm không chớp mắt. Cô muốn nhìn thật lâu để lúc sang Mĩ, mỗi khi hồi tưởng lại thật rõ ràng.

Sở Phàm nhất thời không nói gì cả, theo bản năng hắn đưa tay ôm lấy eo của Tô Phỉ.

- Anh có biết rằng em muốn anh ngẩng đầu lên ngắm sao trời không? Những ngôi sao lấp lánh kia chính là ánh mắt của anh.

Tô Phỉ cười nói.

Sở Phàm nghe vậy cũng nhịn không được phá lên cười rồi nói :

- Nếu như em quá nhớ thì mang theo một tấm ảnh của anh, lâu lâu hôn một cái là được.

- Đáng ghét, em còn tưởng rằng anh nói là khi nào em nhớ thì anh lập tức bay sang với em.

Tô Phỉ hờn dỗi nói.

Sở Phàm cười khổi, khẽ véo véo cái mũi của Tô Phỉ rồi nói:

- Lỡ như ngày nào em cũng nhớ đến anh thì sao? Chẳng phải là anh cứ phải bay tới bay lui hoài sao?

- Anh đừng có mà tưởng bở. Ai thèm ngày nào cũng nhớ đến anh chứ? Nói không chừng ở đó biết đâu em gặp được một nam sinh tốt hơn anh gấp chục lần. Hừ.

Tô Phỉ hừ nhẹ.

- Nếu đúng là như vậy thì anh càng phải thường xuyên bay sang thăm em.

Sở Phàm khẽ thở dài.

- Tại sao?

Tô Phỉ hỏi.

- Để bảo vệ em thôi. Nhưng thật ra chính là muốn xem xem cái tên nam sinh kia còn dám to gan đến gần em nữa không?

Sở Phàm ha hả cười.

- Hắc hắc, anh nói thật không đấy?

Tô Phỉ tựa thân thể mềm mại vào ngực Sở Phàm, hạnh phúc hỏi.

Sở Phàm nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì nhịn không được đưa tay khẽ véo véo rồi nói:

- Em có muốn thử không?

- Đúng thế, em cũng muốn thử xem sao.

Tô Phỉ cười vui vẻ, một nụ cười rất ngọt ngào.

“Trời ạ, tuỳ tiện đùa như vậy chẳng lẽ cô ấy coi là thật sao?” Sở Phàm thầm nghĩ.

- Woa, suối phun âm nhạc ở phía trước bắt đầu rồi kìa. Chỗ đó có nhiều người quá. Sở ca ca, chúng ta cũng đi qua đi.

Tô Phỉ nói xong kéo Sở Phàm đi tới.

Sở Phàm để mặc cho Tô Phỉ kéo mình đi. Ở đằng trước là một đài phun hình trứng rất lớn, vây xung quanh rất nhiều người. Tô Phỉ kéo Sở Phàm tới bên trong cho tới khi chen chúc không vào được nữa mới dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo một vẻ vui sướng. Bởi vì đêm nay, cô được cùng với Sở Phàm xem một màn suối phun âm nhạc trực tiếp.

Có thể cùng với người đàn ông mình yêu đi xem suối phun âm nhạc, cảm thụ được tình yêu ngọt ngào chính là nguyện vọng nho nhỏ của bất kỳ một cô gái nào.

Đột nhiên, một điệu nhạc sôi nổi vang lên. Trong tiếng nhạc đó, một cột nước từ suối phun bắn thẳng lên trời, bay lên thật cao rồi bắn ra bốn phương tám hương, giống như là một cơn mưa hoa. Ở bốn phía của vòi phun nước, những ngọn đèn đủ màu đang chiếu vào cột nước tạo ra một hình ảnh vô cùng tươi đẹp, nguy nga tráng lệ.

- Woa, đẹp thật.

Tô Phỉ nhìn thấy cột nước bắn cao lên trên không thì không kìm được tán thưởng.

Sở Phàm nhìn thấy vẻ kích động vui sướng hiện lên trên khuôn mặt đang tươi cười của Tô Phỉ thì không nhịn được vòng tay ra sau lưng ôm lấy cô, khẽ ghé vào tai cô nói:

- Cho dù đẹp gấp mười lần nữa thì cũng không bằng em.

Cái ôm ấm áp, giọng nói dịu dàng động lòng người khiến cho Tô Phỉ khẽ run lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Cô quay sang nhìn Sở Phàm thì thấy được một ánh mắt vô sáng ngời và thâm sâu của hắn. Lúc này, Sở Phàm liền thuận thế hôn vào đôi môi anh đảo đỏ tươi khêu gợi của cô.

- Đừng.

Tô Phỉ kêu lên một tiếng, thân thể của cô như nhũn ra, rúc vào trong lồng ngực của Sở Phàm. Ở đây bốn phía đều có người, cô không ngờ Sở Phàm ngay cả chỗ này mà cũng dám hôn cô. Khuôn mặt của cô trở nên ửng đỏ, khẽ né tránh nụ hôn nồng nhiệt của Sở Phàm, thẹn thùng nói:

- Nơi, nơi này có rất nhiều người đó.

- Anh không kìm được, nhìn em rất quyến rũ.

Sở Phàm cười nói.

Tô Phỉ thẹn thùng rúc đầu vào trong lồng ngực của Sở Phàm, âm thanh rất nhỏ vang lên:

- Đêm nay, đêm nay, anh ở bên em được không?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.