249 Chương 249: Nhị tiểu thư bị bắt cóc
Lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa cuối cùng sự dứt khoát ở mức giá 63 triệu của Lam Chính Quốc – Tập đoàn Lam Thị mà thống nhất kết thúc. Số liệu này cũng là một mức giá cao nhất trên thị trường đất cát ở thủ đô, và là mức giá kỷ lục thứ hai được ghi nhận, làm nên một thành tích có một không hai trong ngành bất động sản – “mảnh đất mảnh vàng”
Giới phóng viên nhà báo vây lấy Lam Chính Quốc phỏng vấn liên tiếp. Đại tiểu thư và Sở Phàm sắc mặt vẫn tỉnh queo, đứng dậy rời khỏi sàn giao dịch của cuộc đấu thầu. Trên đường đi cũng có một số phóng viên chạy lại phỏng vấn đại tiểu thư, đều bị Sở Phàm ngăn lại.
Lúc Sở Phàm và đại tiểu thư đi ra không biết là vô tình hay cố ý mà lại trông thấy Triệu Hoa.
Anh ta tiến lại, nói:
- Kỷ tiểu thư, lô đất này đối với ngành bất động sản thủ đô có ý nghĩa không nhỏ. Vốn tưởng rằng quý công ty sẽ thắng thầu, không ngờ đến lúc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
- Công ty chúng tôi dùng lý trí chứ không dùng sự điên cuồng.
Đại tiểu thư thản nhiên đáp lại.
Triệu Hoa vẫn nói:
- Tóm lại, chắc quý công ty cũng tiếc chứ? Đối với mảnh đất này, quý công ty đã lưu ý từ rất lâu rồi mà.
- Không tiếc đâu. Nếu như công ty tôi tốn đến 63 triệu để có được lô đất này thì mới gọi là đáng tiếc.
Đại tiểu thư nói xong bước nhanh về phía trước.
Triệu Hoa hơi bất ngờ, Sở Phàm tiến đến, cười nói:
- Tôi cảm thấy giờ này Triệu công tử nên nghĩ đến chuyện đừng để cho cha mình tiếc nuối thì hơn.
Đồng tử trong mắt Triệu Hoa co lại, lạnh lùng nhìn Sở Phàm, trầm giọng nói:
- Anh nói thế là có ý gì?
- Triệu công tử nên tự hỏi mình trước xem là có ý tứ gì. Nhớ kỹ những lời tôi đã nói với anh ở hội trường. Tôi đi trước đây.
Nói xong hắn bước nhanh lên bắt kịp đại tiểu thư.
Sở Phàm lái xe đi về phía Tập đoàn Quốc Cảnh. Đại tiểu thư nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe. Giờ phút này, ánh mắt nàng không che dấu nổi vẻ mất mát. Trong lòng nàng cũng muốn lấy được lô đất đó, đáng tiếc là ….
- Đại tiểu thư, cô không sao chứ?
Sở Phàm nhìn nhìn đại tiểu thư đang có vẻ thất vọng, hỏi.
- Không, không sao đâu.
Đại tiểu thư quay đầu, miễn cưỡng cười, đáp.
Sở Phàm an ủi nàng:
- 63 triệu là đã vượt qua mức giá tới hạn mà công ty dự tính rồi. Hơn nữa, chúng ta đã khiến cho Lam Chính Quốc phải bỏ ra thêm 2 triệu nữa mới thắng được. Mặc dù chúng ta thua, nhưng là thua trong vinh quang mà.
- Công ty tính toán là vượt qua mức 60 triệu thì buông tay. Nhưng mà khi tôi nghe Lam Chính Quốc hô 61 triệu thì tôi mới tăng thêm lên, không phải là nói khích đâu. 62 triệu, nếu như có thể thắng được thì chắc ba cũng sẽ không nói gì đâu. Cùng lắm cũng chỉ bảo tôi không chịu buông tay với Lam Chính Quốc thôi. Nhưng kết quả lại làm lão ta tốn thêm 2 triệu nữa. Xem như là đáp lễ cho lão một chút.
Sở Phàm trầm ngâm:
- Theo dự toán ở công ty ta, 60 triệu là quá phiêu lưu rồi, không lãi được mấy nữa đâu. Tôi nghĩ là chắc Lam Chính Quốc cũng sẽ hiểu được đạo lý này chứ.
Đại tiểu thư căm tức bảo:
- Lão ta đương nhiên là hiểu chứ. Lão ta là người chỉ biết quan tâm đến cái lợi. Lần này lão dám vứt ra 63 triệu để lấy lô đất đó đủ thấy sau lưng lão chắc chắn có chỗ dựa trong chính phủ. Có ô dù to thế, kết quả không thắng mới lạ.
- Đúng là như chú Kỷ đã nói. Lần này Lam Chính Quốc tới đây thật sự không có gì tốt cả.
Sau đó, cả Sở Phàm và đại tiểu thư cùng trầm ngâm, dường như đang suy tính vấn đề gì đó.
Sau khi tới tòa nhà Quốc Cảnh, đại tiểu thư xuống xe, cùng Sở Phàm đi đến văn phòng của Kỷ Thiên Vũ.
Khi Sở Phàm gõ cửa văn phòng Kỷ Thiên Vũ và cùng đại tiểu thư đi vào thì phát hiện ra Tần Khải cũng đang ở bên trong. Dường như là anh ta đang báo cáo với Kỷ Thiên Vũ về tình hình triển khai hợp tác với Tập đoàn Sắt thép Kiến An.
Kỷ Thiên Vũ thấy Sở Phàm và đại tiểu thư đi vào thì giơ tay lên, ý bảo Tần Khải tạm ngừng.
- Tiêm tiêm, không phải chỉ là một lô đất thôi sao? Làm cái gì mà con uể oải thế? Thế này đâu có giống như con bình thường.
Kỷ Thiên Vũ thản nhiên bảo.
Đại tiểu thư ngạc nhiên:
- Ba, ba biết hết rồi à?
Kỷ Thiên Vũ hiền hòa đáp:
- Ha ha, thấy con đi vào cái là ba đã biết rồi. Con là ba nuôi lớn lên, vẻ mặt con thế nào đương nhiên là không gạt được ba rồi. Kỳ thực, kết quả lần này là ba đã dự tính được hết rồi. Con với Tiểu Sở không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả. Lô đất kia rơi vào tay Lam Chính Quốc cũng chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta đâu.
- Bất quá là Lam Chính Quốc cũng không chiếm được tiện nghi gì nhiều. Cuối cùng lão phải chi ra 63 triệu mới lấy được lô đất đó.
- Hả? Cái này không giống như dự tính của ba. Tình tiết cụ thể thế nào?
Đại tiểu thư kể lại:
- Lam Chính Quốc kêu 61 triệu. Con hô 62 triệu. Bởi vì con thấy nếu như không có lực thì Lam Chính Quốc đã không hô đến trên 60 triệu đâu, nên con mới gọi thêm lên.
- Hóa ra là như thế. Ha ha. Ba thấy con hình như là cố ý để cho Lam Chính Quốc phải tốn thêm 2 triệu nữa mới có được lô đất đấy thì phải.
- Vâng, cho dù biết rõ là lô đất này không lấy được, nhưng con cũng không thể để cho lão ấy cứ thuận lợi mà lấy như thế được.
- Ha ha, quả không hổ là con gái của ba.
Kỷ Thiên Vũ dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Cuộc đấu tranh giữa các đại gia bây giờ mới là giai đoạn đầu. Sau này, chúng ta và Lam Chính Quốc còn nhiều tình huống giao tranh nữa. Các con về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị sức lực cho những khó khăn thử thách sau này.
- Ba, thế con với Tiểu Sở về trước đây.
Kỷ Thiên Vũ gật đầu, đột nhiên bảo:
- Tiểu Sở, mấy ngày nay phải làm phiền cháu chăm sóc nhiều hơn cho Tiêm Tiêm và Tiểu Vân nhé.
- Đương nhiên rồi ạ. Chú Kỷ, cháu với đại tiểu thư đi trước đây.
Sở Phàm nói xong, chào Kỷ Thiên Vũ. Hắn mơ hồ cảm giác thấy Tần Khải ở bên đang theo dõi hắn, liền đảo mắt qua, phát hiện ra ánh mắt Tần Khải rất trào phúng và châm biếm.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ, “Kiểu nhìn thế này là có ý gì? Vui sướng khi người khác thất bại sao? Có lẽ phải để nửa đêm đến tìm hắn giáo dục hắn một chút mới được.”
Sở Phàm và đại tiểu thư về đến biệt thự Lam Hải thì phát hiện ra là nhị tiểu thư vẫn chưa về. Đại tiểu thư không nhịn được, lẩm bẩm:
- Sắp 7 giờ rồi. Tiểu Vân sao vẫn chưa về thế nhỉ?
- Đi rồi, chắc về muộn thôi.
Sở Phàm trấn an, vừa mới nghĩ đến thì đã thấy Trầm Mộng Lâm gọi điện tới, xem ra đúng là có sự thần giao cách cảm.
Sở Phàm ra sân sau nghe điện thoại:
- Alo, Tiểu Lâm à? Mới vừa nghĩ đến em thì em đã gọi điện cho anh rồi. Đúng là thần giao cách cảm!
- Thế Tiểu Vân đã về chưa anh?
Trầm Mộng Lâm hỏi.
Sở Phàm kinh ngạc:
- Thế không phải là nhị tiểu thư đi cùng các em ư?
- Không có, tan học xong em với Tiểu Phỉ đi tìm, nhưng không thấy đâu. Lạ cái là xe của Tiểu Vân vẫn ở trong trường, gọi điện thì tắt máy, cho nên mới gọi cho anh xem Tiểu Vân đã về chưa mà.
Trầm Mộng Lâm có vẻ rất sốt ruột.
Sở Phàm nghe thế thì nhíu mày, thầm cảm thấy không ổn rồi, hỏi lại:
- Các em bây giờ đang ở đâu?
- Em với Tiểu Phỉ bây giờ đi đến biệt thự Lam Hải. Sắp tới nơi rồi, sẽ nói chuyện với anh sau. Sốt ruột quá đi mất.
Trầm Mộng Lâm nói xong thì gác máy.
Sở Phàm cau mày, “Tiểu Vân, cô sẽ không có việc gì chứ?
Lúc này, điện thoại trong tay hắn lại đổ chuông, một dãy số xa lạ. Trong lòng hắn chợt động, vội tiếp máy.
- Alo, Sở Phàm hả? Mày có biết tao là ai không?
- Trần Tuấn Sinh ư? Làm sao mày có số điện thoại của tao mà gọi cho tao?
Sở Phàm chợt thấy rùng mình. Giọng nói ở đầu dây bên kia đúng là của Trần Tuấn Sinh.
- Đơn giản thôi, nhị tiểu thư đang ở đây với tao.
- Mày bắt cóc nhị tiểu thư ư?
- Bắt cóc? Dùng từ khó nghe thế. Tao chỉ mời cô ấy đến đây ngồi chơi tí thôi. Hơn nữa, người không muốn sống là mày chứ là ai. Mục đích của tao là chỉ yêu cầu mày lại đây nói chút chuyện thôi. Nhưng mà mày nhớ cho kỹ, chỉ có một mình mày đến đây thôi. Nếu tao phát hiện ra mày báo cảnh sát, hoặc là mày mang theo người khác nữa thì chắc là tao sẽ không khách khí với nhị tiểu thư của mày đâu.
- Được, thế mày đang ở đâu?
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận trong lòng.
- Ở khu nhà xưởng bỏ hoang phía Đông, tôi xin vinh hạnh chờ Sở công tử đại giá quang lâm!
- Điều kiện của mày chỉ bấy nhiêu thôi đó phải không? Mày thả nhị tiểu thư ra, tao đi đến nói chuyện với mày. Đó là chuyện hai người tao với mày, không cần thiết phải có mặt nhị tiểu thư ở đấy.
- Không được, có một số việc đề cập đến nhị tiểu thư thì phải có mặt cô ấy ở đây chứ.
- Chuyện gì? Có việc gì mọi người đều có thể ngồi lại nói chuyện. Làm gì mà phải bắt cóc người như thế? Đấy là hành vi phạm tội đấy.
- Mày vẫn còn giả vờ giả vịt hỏi chuyện gì nữa à? Đừng tưởng là chuyện ở quán bar Sway tao không biết là ai làm. Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, trong vòng 1 tiếng nữa mày phải có mặt ở đây. Nếu không thì mày chờ đó đi, ép tao quá thì đến con gái tổng thống tao cũng chả khách khí đâu.
Trần Tuấn Sinh phẫn uất nói, sau đó gác máy.
Sau khi Trần Tuấn Sinh gác máy, trong mắt Sở Phàm lóe hàn qung. Hắn thật không ngờ là Trần Tuấn Sinh lại dám bắt cóc nhị tiểu thư. Chẳng nhẽ là gã chán sống rồi chăng? Theo câu nói cuối cùng của Trần Tuấn Sinh thì dường như là việc này không đơn giản chỉ là như thế. Vậy biết làm sao được bây giờ nhỉ.
Ánh mắt của Sở Phàm chớp động, chợt nhớ lại ngày hôm qua ở đại học Yên Hoa đã bắt gặp cảnh Trần Tuấn Sinh co ro khúm núm trước mặt Lâm Phi Dật. Bản tính của Trần Tuấn Sinh ngang ngược kiêu ngạo như vậy, thế nào mà trong vòng có hơn 10 này ngắn ngủi lại đã trở lại bình thường ngay với Lâm Phi Dật, hơn nữa lại còn cung kính hẳn lên nữa chứ.
Sở Phàm vừa nghĩ đến đó thì chợt bừng tỉnh, thầm nghĩ, “Liệu có phải là Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật đã kết bè kết đảng. Nếu không muốn nói là những hiểu lầm giữa bọn chúng đã rõ ràng, biết được chân tướng sự tình xảy ra ở quán bar Sway hôm đó. Sau đó, Trần Tuấn Sinh mới bắt cóc nhị tiểu thư để trả thù? Nhưng Trần Tuấn Sinh ngày thường cũng không dám trêu chọc nhị tiểu thư. Giỏi lắm cũng chỉ khiêu khích mồm mép thôi. Thế nhưng lần này gã lại dám bắt cóc cô ấy. Nhưng lại chỉ đích danh mình phải tới chỗ nhà xưởng bỏ hoang đó. Trong giọng nói lại thật là tự tin, cuồng vọng. Trong tay gã rốt cuộc là có con át chủ bài nào mà dám cuồng vọng tự tin như thế? Lời mời của gã dường như là một cái bẫy.”
Sau khi nghĩ đến đó, Sở Phàm thầm hít vào một hơi, không muốn nghĩ tiếp nữa. Mặc kệ thế nào hắn cũng đều phải đi, hơn nữa, chắc chắn là đêm nay không thể tha cho Trần Tuấn Sinh được, không ngờ là gã lại dám động đến nhị tiểu thư.