2 Chương 2: Đi tới Bắc Kinh làm bảo tiêu.
Vị bảo an đội trưởng đối với việc này hiển nhiên cũng thấy chẳng có gì lạ lẫm, mỗi tháng nhân viên trong đội bảo an đều ra ra vào vào, tính ra cũng đếm không hết, lúc này Sở Phàm tự động xin nghỉ việc cũng đúng hợp ý hắn, cái danh ngạch trống kia vừa lúc để cho đứa cháu ruột của mình.
Bảo an đội trưởng lộ vẻ biểu hiện “quan tâm cấp dưới", cho nên không chút để ý hỏi: "À, tiểu...... tiểu Sở, ngươi xin nghỉ việc hẳn là đã tìm được việc làm tốt hơn rồi hả?"
Sở Phàm nghe vậy liền “hắc hắc" cười cười, nói: “Cũng không có tốt hơn, so với làm bảo an không sai biệt lắm, chính là đi làm bảo tiêu gia sản cho người ta!" Nói xong liền đi!
Bảo an đội trưởng nghe vậy, ngụm nước trà vừa uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra, nhìn thân hình gầy gò của Sở Phàm, lành lạnh cười, thì thào lẩm bẩm: "Làm bảo tiêu? Ta khinh, người như ngươi mà có thể làm bảo tiêu, như vậy lão tử ta chẳng phải là Trung Nam Hải bảo tiêu sao?"
------------------------------------------------------------------------
Sở Phàm trở lại Nam Thiếu Lâm thời điểm đã là gần giữa trưa, dọc theo đường đi hắn không ngồi xe, mà là chạy trở về, hắn coi việc như vậy là luyện thể lực luyện nghị lực, gần 60 km đường chạy bộ, người ngoài nhìn vào có điểm bất khả tư nghị, thậm chí là cảm thấy hắn có chút ngốc nghếch, bất quá hắn lại cảm thấy không sao cả. Nhớ trước đây sư phụ luôn bắt hắn đeo hai bao cát vào chân, sau đó bắt hắn chạy từ trên Thiếu Lâm tự xuống chân núi, hắn cũng không ngại mệt.
Trở về chùa, đại sư huynh Tuệ Phương trực tiếp đón hắn, Tuệ Phương so với Sở Phàm tương đối mà nói có vẻ khôi ngô hơn, nhìn diện mạo của hắn thế nào cũng không giống như một vị hòa thượng mà như một người vừa mới cạo đầu vẫn còn nham nhở.
Tuệ Phương kéo Sở Phàm đến sát cạnh, nhìn chung quanh một chút, thấy ngoài hắn ra các sư đệ khác đều đang lo công chuyện của mình không chú ý tới hắn bên này, hắn mới hạ giọng nói: “Sư đệ, ngươi lần này đi ra ngoài có đi tìm Hoa cô nương không?"
" Hoa cô nương?" Sở Phàm lạ lùng vừa hỏi.
" Hư, hư, nói nhỏ chút, nói nhỏ chút!" Tuệ Phương nhìn chung quanh một vòng, vội vàng thấp giọng nói.
" Hiện tại các cô nương hầu như không mặc y phục như bình thường, đều mặc ngắn đến sát người như này này, còn có người, nhìn qua trắng như tuyết, không có Hoa cô nương!" Sở Phàm đo đo ở đùi cùng trên ngực, nói.
Tuệ Phương nghe xong nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nghiêm mặt lộ ra sắc diện của tăng nhân, tuyên phật hiệu, nói:" Sư đệ, nhớ lấy giới luật nhớ lấy giới luật!"
Sở Phàm cười cười, không hề để ý tới hắn, chay nhanh thẳng tới thiện phòng của sư phụ.
Đi tới trước cửa thiện phòng hắn gõ cửa, nói:" Đệ tử Tuệ Giác bái kiến sư phụ."
" Là Tuệ Giác sao? Vào đi." Một thanh âm cứng cáp trầm ổn truyền tới.
Sở Phàm đẩy cửa vào, trong thiện phòng có một pho tượng phật lớn kim sắc, ngồi trên bồ đoàn trước pho tượng phật là một lão tăng đang nhắm mắt, đợi Sở Phàm bước hẳn vào nhà mới chậm rãi mở rộng mắt, vị lão tăng chính là Nam Thiếu Lâm phương trượng đại sư.
" Tuệ Giác, qua trước mặt vi sư ngồi xuống." Phương trượng đại sư nói tiếp: " Ngươi cũng đã biết lần này vi sư vì sao gọi ngươi trở về chùa phải không?"
" Biết, phải đi làm bảo tiêu cho con gái của Kỷ thúc thúc." Sở Phàm nói rõ ràng, lúc này bạn sẽ phát giác tinh quang trong đôi mắt Sở Phàm lóe ra, ánh mắt lúc này mang theo một cỗ khí thế bất phàm, so với lúc trước khi Sở Phàm tiến vào thiện phòng đúng là khác hẳn một trời một vực.
" Vậy ngươi cũng đã biết làm bảo tiêu là như thế nào?" Phương trượng đại sư hỏi tiếp.
" Cho dù có phải chết cũng phải đảm bảo an toàn cho con gái của Kỷ thúc thúc." Sở Phàm nói.
" Chỉ là thứ nhất, còn thiếu thứ hai!" Phương trượng đại sư trầm ngâm nói.
" Còn thiếu thứ hai? Xin sư phụ chỉ điểm." Sở Phàm nói.
" Bảo hộ an toàn là thứ nhất, loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn là thứ hai, thứ hai mới là cái căn bản, thứ hai nếu trừ bỏ làm sao còn thứ nhất?" Phương trượng đại sư nói.
Sở Phàm nghĩ nghĩ, hướng phương trượng đại sư chấp tay hành lễ cúi đầu, nói:" Đệ tử hiểu được."
" Trong thế tục hàng vạn hàng ngàn việc, cũng giống như nói tiếng‘ hiểu được’. Nói dễ hơn làm sao? Tuệ Giác, ngươi đưa tay ra đây." Phương trượng đại sư bỗng nhiên nói.
Sở Phàm theo lời chìa lòng bàn tay phải ra trước mặt, phương trượng đại sư cầm một viên đá cuội đặt vào lòng bàn tay hắn, nói:" Dùng sức nắm!"
Sở Phàm dùng sức nắm chặt, viên đá cuội vẫn nguyên hình như trước, phương trượng đại sư lại nhỏ thêm một ít nước vào lòng bàn tay Sở Phàm , bảo hắn dùng sức nắm chặt. Sở Phàm nắm chặt, trong lòng bàn tay nước vẫn theo những khe hở ở giữa các ngón tay chảy xuống.
"Đá vốn cứng rắn, nước lại mềm mại, nhưng nước lại có thể thấm xuyên qua đá. Đối với việc đối với người cũng như vậy, thiếu cương bổ cương, thiếu nhu bổ nhu, nhu có thể trị cương , cương lại chế nhu, cương nhu tương trợ lẫn nhau, như thế mới là thông hiểu đạo lí thế gian vạn vật!" Phương trượng đại sư chậm rãi nói.
" Dạ, đệ tử ghi nhớ dạy bảo của sư phụ." Sở Phàm cung kính nói.
Phương trượng đại sư nói xong sau đó thật sâu nhìn Sở Phàm, trong mắt tràn đầy từ ái, nói: "Tuệ giác, ngươi năm nay vừa đủ mười tám tuổi, nói cách khác vi sư thu dưỡng ngươi cũng được mười tám năm, đối với ngươi vi sư rất hiểu.Bất quá vi sư biết ngươi mấy năm qua xuôi ngược, phiêu bạt quanh quẩn, chính là muốn tìm kiếm tin tức cha mẹ ruột của mình, tấm lòng hiếu thảo của ngươi vi sư cực kỳ tán thưởng, nhưng mọi sự không thể cưỡng cầu, có lẽ lúc cơ duyên đến là lúc ngươi sẽ gặp lại được cha mẹ của mình."
Sở Phàm trong lòng bốc nóng, hốc mắt tựa hồ ướt nhoèn, những năm gần đây hắn luôn luôn tìm kiếm tin tức của các đấng thân sinh ra mình, đáng tiếc cho đến nay vẫn không có nửa điểm tin tức, hắn nói:" Sư phụ đối với đệ tử ân trọng như núi, đệ tử ghi nhớ dạy bảo của sư phụ, sẽ không cô phụ sự phó thác của sư phụ!"
" Hảo, hảo, đối với năng lực của ngươi vi sư cũng không lo lắng, nhưng vi sư còn muốn tặng ngươi bốn chữ-- Tiềm long thận dụng!" Phương trượng đại sư ngữ khí nghiêm nghị, trầm giọng nói.
" Tiềm long thận dụng, tiềm long thận dụng, tiềm long thận dụng......" Sở Phàm trong lòng yên lặng ghi nhớ bốn chữ này, nghiền ngẫm suy nghĩ ý nghĩa trong đó, sau một lúc lâu như hiểu được, gật gật đầu.
" Nếu ngươi không có chuyện gì khác vậy có thể tức khắc khởi hành tới Bắc Kinh, địa chỉ cụ thể ta đã viết trên giấy để trong bọc quần áo, ngươi thu thập thêm một vài thứ đồ dùng hàng ngày ngươi yêu thích là được." Phương trượng đại sư nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy trong lòng ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng có thể trở về chùa gần gũi phương trượng đại sư, mấy ngày nữa mới khởi hành, bất quá nếu phương trượng đại sư đã bảo hắn tức khắc khởi hành, hắn cũng chỉ có thể tức khắc khởi hành, nhìn nhìn phương trượng đại sư, đột nhiên thình lình hỏi:" Sư phụ, người nói Đồng Tử công của đồ nhi có thể đỡ đạn được không?"
Phương trượng đại sư nghe vậy liền sửng sốt, lập tức " ha hả" nở nụ cười, nói:" Ngươi, thằng nhỏ này, vẫn là còn cố chấp."
Sở Phàm cũng cười, nhân cơ hội nói:" Sư phụ, đồ nhi đi xa, có thể hay không chúc đồ nhi vài lời?"
Phương trượng đại sư nghe vậy nghĩ một hồi, nói:" Vươn tay qua đây."
Sở Phàm lại lần nữa xòe lòng bàn tay đưa ra, chỉ thấy phương trượng đại sư dùng ngón trỏ vẽ một cái vòng tròn trên lòng bàn tay hắn, sau đó phương trượng đại sư liền tuyên phật hiệu:" Adi đà phật". Lại nhắm mắt bắt đầu tỉnh tọa.
Sở Phàm thấy phương trượng đại sư chỉ vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay mình, suy tư thật lâu, thấy phương trượng đại sư đã nhắm mắt ngồi, hắn liền chấp tay lễ bái, rồi lui thân ra ngoài.
Người đời thường nói, trời cao mặc sức chim bay, biển rộng tha hồ cá nhảy, điều này cũng phải có điều kiện, chính là trời phải đủ cao biển phải đủ rộng. Đồng dạng, cũng như một người có tài muốn thi triển khát vọng, cũng phải có được cái sân khấu để thi triển, mà kinh đô chính là cái sân khấu tốt nhất, cho nên ở Bắc Kinh loại người nào cũng có, tam giáo cửu lưu tất cả đều hội tụ, có thiên tài, toàn tài, nhân tài, cũng có phế vật,có ngu ngốc. Chỉ là phương thức sống của mỗi dạng người không giống nhau mà thôi!
Mà Sở Phàm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có một ngày cư nhiên đi tới nơi được gọi là kinh đô trong truyền thuyết kia. Tới nơi đó để làm một công việc chỉ có trong TV mới nghe qua, cái gọi là làm bảo tiêu cho thiên kim tiểu thư, lời này nói ra cũng không có người tin tưởng!
Sở Phàm nguyên bản tưởng rằng hắn cả đời này cứ như vậy mà sống.Không có việc gì thì vụng trộm xuống gánh nước cho Vương quả phụ, trèo tường nhìn xem cỡ chiếc áo hai cô gái mặc yếm hồng có phải hay không lại lớn hơn. Đến ngoài sơn thôn chở cô cháu gái mới mười bốn tuổi của Trương lão hán tới trường học, trên đường đi có thể pha diễn phát sinh lắm trò......
Sở Phàm sau khi thu thập xong hành lý, trong lòng lặng lẽ hô một tiếng: " Ta muốn tới kinh đô đi đỡ đạn!"