10 Chương 9: Chân tướng
- Mấy ngày này mẹ hay đến nhà thăm em. Lần trước, em đã không nói gì với mẹ cả, và vẫn để mọi chuyện trở lại như cũ.
Tâm Khả nhoẻn miệng cười, chân đung đưa trên ghế. Cô bé hớn hở nói về mối quan hệ đã trở nên tốt hơn giữ mẹ và mình trong một tuần qua. Ngồi bên cạnh, Diên Vỹ ân cần vỗ đầu cô bé, hài lòng:
- Em làm tốt lắm, cứ từ từ, rồi thời gian sẽ xóa dần đi mọi rào cản.
Tâm Khả gật gật, có vẻ là sau buổi trưa hôm qua, nó đã thay đổi, ít ra thì không còn quá bướng bỉnh, cố chấp như trước. Đối diện, Điệp Tử chợt hỏi:
- Tâm Khả, hôm nay anh trai em sẽ không đến à?
- Lúc sáng anh Hữu Lập nói có việc quan trọng cần giải quyết nên không thể đến được, anh ấy gửi lời xin lỗi chị và anh Diên Vỹ.
- Chuyện có gì to tát đâu mà phải xin lỗi, chưa kể ở đây chắc gì có người thật lòng trông cậu ấy đến.
Nghe Diên Vỹ bảo vẩn vơ còn mắt cứ nhìn lơ đễnh, Điệp Tử chỉ khoanh tay, chẳng nói gì. Nàng không muốn tranh cãi vớ vẩn với người hay gây phiền phức đó.
Chợt Tâm Khả nhảy xuống ghế, nắm lấy tay Diên Vỹ:
- Chúng ta chơi cái gì cho đỡ buồn đi!
Mỉm cười chiều lòng Tâm Khả, cậu bé mười sáu tuổi đứng dậy. Hai anh em rời chỗ ngồi, miệng không ngừng tíu tít bàn về kế hoạch vui chơi hôm nay.
- Lúc nào cũng thản nhiên! - Điệp Tử dõi mắt theo Diên Vỹ, buông một câu ngắn ngủi. Rồi nàng nghĩ đến Hữu Lập.
***
- Có chắc chàng trai đó không?
Hữu Lập hỏi vệ sĩ đi theo, mắt thì nhìn đăm đăm một chàng trai trẻ ngồi ăn vội bữa trưa ở phía xa xa, ngay gần công trường xây dựng.
- Dạ thưa cậu chủ, chính là anh ta.
- Được rồi, làm rất tốt, các anh ở đây đợi, tôi đến đấy một lúc sẽ quay lại.
Chậm chạp tiến về phía anh chàng nọ, Hữu Lập không ngừng suy nghĩ, những mớ hình ảnh hỗn đổn liên tiếp hiện diện. Cho đến khi đã đứng ngay trước mặt anh ta, Hữu Lập mới dừng lại. Chàng trai kia thấy có người đi tới liền ngước lên, ngạc nhiên bởi thấy một cậu bé ăn mặc sang trọng, đoán chừng cũng là cậu chủ nhà giàu có.
- Cậu là…?
Biết anh ta hỏi gì nhưng Hữu Lập đáp lời bằng một câu hỏi khác:
- Anh là Vĩ?
Vậy người Hữu Lập tìm kiếm lại chính là Vĩ, chàng trai có cô em gái Hương, vừa chết cách đây một tháng.
Vào buổi chiều hôm ấy, chiếc xe hơi màu đen đỗ ịch trước công viên. Hữu Lập mở cửa, bước ra ngoài. Cậu đảo mắt khắp lượt rồi thấy cách chỗ cậu đứng không xa, Tâm Khả và Diên Vỹ đang chơi đuổi bắt rất vui. Hữu Lập cười, mừng vì em gái cũng đã hòa hợp, có bạn mới. Tiếp đến, nụ cười tắt hẳn khi cậu chuyển cái nhìn sang Điệp Tử ngồi lặng lẽ trên ghế, cô chị gái đó chẳng bao giờ cười, cứ trầm ngâm như buồn nhớ điều gì. Nhìn Điệp Tử, Hữu Lập nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay với Vĩ…
“Vĩ bất ngờ khi nghe Hữu Lập giới thiệu về bản thân:
- Thế cậu là con trai của vị giám đốc đã thuê tôi ba năm trước?
- Xin lỗi vì đã đến gặp anh đường đột thế này, nhưng vì muốn hỏi anh vài chuyện nên tôi quyết định tìm đến đây. Có phải khu rừng mà anh cùng sáu người khảo sát ba năm trước là nơi sinh sống của rất nhiều sinh vật và của một… con bướm tím?
- Làm sao cậu biết?
- Anh không cần biết điều này làm gì. Mọi người đã đốt tất cả mọi thứ trong khu rừng đó, cả con bướm tím cùng gia đình của nó?
Vĩ lặng thinh xong, gật đầu. Hữu Lập khẽ thở ra, đặt tay lên trán: “Vậy là tại em sao?”. Vĩ ngạc nhiên trước lời nói kỳ lạ đó. Thật sự là anh không biết vì sao con trai của vị giám đốc lại đến gặp mình, hỏi những câu liên quan đến khu rừng năm xưa. Chưa kể, cậu còn biết rõ con bướm tím cuối cùng kia. Tiếng Hữu Lập lại vang lên:
- Vậy anh có lần nào gặp lại con bướm tím đó?
Đôi mắt Vĩ bất động. Câu hỏi ấy có mang hàm nghĩa gì? Hiểu tâm trạng của chàng trai này, Hữu Lập trầm tư bảo:
- Anh có tin vào sự báo thù của các con vật? Tôi tin đấy! Sự thật thì, tình hình của sáu người trong nhóm khảo sát hiện tại rất là thảm hại và ngạc nhiên là anh vẫn bình thường, xem ra chẳng bị gì. Nghe nói, em gái anh tên Hương thì phải, đã chết được một tháng? Thật sự thì anh có điều gì che giấu đúng không? Có thể kể cho tôi nghe, tôi muốn biết về con bướm tím.
Trong đầu Vĩ lập tức hiện ra hình ảnh cô gái trẻ tóc đen, đôi mắt màu cam vàng, mặc trên người chiếc váy tím, đứng nhìn anh lặng lẽ vào cái đêm Hương chết.
- Tôi… chẳng biết gì hết!
Vĩ quay mặt sang hướng khác, ra điều đang tránh né. Nhưng Hữu Lập đã bất ngờ nắm lấy tay anh, nói một câu:
- Không phải, anh đã gặp con bướm tím vào đúng cái ngày em gái anh chết!
Đôi mắt Vĩ lần nữa ánh lên vẻ sửng sốt. Rốt cuộc, cậu bé đang đứng trước mặt anh là người như thế nào vậy?”
- Anh hai!
Tiếng gọi lảnh lót của Tâm Khả làm vụt tắt những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Hữu Lập. Cậu ngước nhìn thấy em gái, Diên Vỹ cùng Điệp Tử đang đi đến. Tâm Khả tròn xoe mắt hỏi:
- Anh đến trễ thế, việc anh cần làm nhiều vậy à?
Hữu Lập chỉ cười, không đáp. Điệp Tử liền cất giọng hỏi thăm:
- Nghe nói, cậu có việc quan trọng cần làm, thế đã giải quyết xong hết chưa?
- Chuyện đã xong cả rồi, không có gì đáng lo. - Hữu Lập đưa mắt qua em gái, bảo - Tâm Khả, cũng đã muộn phải về nhà thôi, mau chào chị Điệp Tử và anh Diên Vỹ.
- Cho em chơi tí nữa đi. - Tâm Khả ỉu xìu.
- Không được, ba dặn hai anh em phải về nhà trước năm giờ chiều. Đừng ham vui quá, ngày mai lại chơi tiếp. - Hữu Lập nhìn qua hai người bạn- Tiếc thật, đến lúc chúng tớ về nhà rồi, hẹn hai người hôm khác nhé.
- Đúng là đã trễ rồi. Tâm Khả, về nhà ngoan nhé.
Diên Vỹ dặn dò cô bé bướng bỉnh. Tâm Khả đáp dạ nhỏ xíu, trông vẻ mặt rầu rĩ thật buồn cười. Điệp Tử trao bong bóng cho Hữu Lập:
- Bóng của Tâm Khả, cậu hãy cầm.
Hữu Lập mỉm cười đưa tay đón lấy. Khi đó, vô tình tay cậu chạm vào tay Điệp Tử. Diên Vỹ lẫn Điệp Tử ngạc nhiên bởi Hữu Lập tự dưng đứng bất động, có chút lặng đi. Ánh mắt trống rỗng, nhưng vẫn thấy được nỗi buồn phảng phất.
- Vậy ra, có làm thế nào cũng vẫn không đủ…? - Hữu Lập đã buột miệng nói một lời vô cùng khó hiểu.
- Cậu không khỏe sao? - Điệp Tử quan sát nét mặt bất thường của cậu bé.
- Thôi, chúng em về đây. Tâm Khả, lên xe đi chứ!
Hữu Lập đẩy nhẹ em gái về phía chiếc xe hơi đang đỗ. Diên Vỹ và nàng Bướm Tím nhìn nhau, cảm giác nãy giờ Hữu Lập rất khác lạ. Tâm Khả leo lên xe trước, lúc chuẩn bị vào xe thì Hữu Lập xoay lại, hướng mắt về phía Điệp Tử, nở nụ cười tươi:
- Tạm biệt chị, Điệp Tử!
Rất nhanh sau đó, Hữu Lập cũng lên xe. Chỉ vài giây là chiếc xe màu đen đã nhanh chóng chạy ra con đường lớn, mất hút trong dòng xe cộ ngược xuôi.
Diên Vỹ dõi mắt nhìn theo, không rõ lý do nhưng tâm trạng thấy bất ổn, lời chào tạm biệt cùng nụ cười khi nãy của Hữu Lập thấp thoáng điều gì mơ hồ…
Đứng bên cạnh, Điệp Tử cũng giống cậu, mắt vẫn chưa rời bóng dáng khuất dần của chiếc xe hơi. Bàn tay siết chặt, đôi mắt cam vàng không chớp, trong đầu nàng có một dòng suy nghĩ dần hình thành.
***
Chẳng ngờ được, từ buổi chiều hôm đó, cách hai ngày sau, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra: Báo chí đưa tin con trai của giám đốc Thọ, là Hữu Lập, bị bắt cóc! Đến giờ gia đình vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ phía bọn bất lương kia.
Sự việc này có liên quan đến Điệp Tử?
Còn Diên Vỹ, vì mải lo tìm hiểu vài chuyện nên không hề hay biết gì.
***
Đêm tối, tại một ngôi nhà một tầng, Điệp Tử đang ngồi trên ghế với vẻ trầm ngâm thì Mạnh Khôi đến gần đặt tách trà lên bàn:
- Em bận tâm về chuyện gì sao, có cần anh giúp?
- Không sao, nhưng khuya như vậy mà anh hẹn em đến đây là vì…
- Do em bảo ngày mai phải đi khỏi đây, có thể chúng ta sẽ không được gặp lại nữa, tuy chưa là gì với nhau nhưng anh rất quý mến em vì vậy tối nay anh muốn cùng em trò chuyện vui vẻ xem như là tiệc chia tay. - Mạnh Khôi nói một hơi dài.
- Nhưng chỉ được đến nửa đêm thôi vì trước khi đi em còn có việc phải làm.
- Ok, vậy là đủ rồi. Anh ra đầu phố mua thức ăn khuya về, sau đó chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện. Em cứ tự nhiên, bố mẹ và hai cô em gái của anh không ở nhà.
Mạnh Khôi nhìn cô gái, cười cười rồi nhanh chóng ra khỏi nhà. Còn lại một mình, Điệp Tử ngã người ra sau thành ghế, thở dài:
- Chỉ cần làm nốt việc này thì mình có thể rời khỏi thế giới con người. Nhưng tiếp theo mình sẽ làm gì, mình đã không nghĩ đến điều ấy… Thôi chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, điều quan trọng là mình đã báo thù cho gia đình xong.
Đang nhắm mắt bình yên thì chợt tiếng con mèo vang lên khiến Điệp Tử sực tỉnh. Nhổm người dậy, nàng thấy chú mèo đen, hẳn là vật nuôi trong nhà Mạnh Khôi, giương mắt nhìn về phía nàng. Cái nhìn của nó khiến nàng cảm giác kỳ lạ. Rồi con vật bốn chân chạy vụt vào bên trong. Thoáng nghĩ ngợi, nàng đứng lên, đi theo nó.
Hành lang tối om, chẳng thấy gì, vẻ như Điệp Tử đã mất dấu chú mèo. Nàng dừng bước, đảo mắt nhìn quanh cốt tìm con vật lông đen nhưng chẳng thấy tăm hơi nó đâu.
Chợt, cái nhìn của nàng Bướm Tím ngừng lại nơi ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ căn phòng cuối cùng của dãy hành lang tràn ngập màu đen. Khá tò mò, Điệp Tử từ từ tiến lại gần, đi vào bên trong. Dẫu biết làm thế này là bất lịch sự nhưng quả thật thì cánh cửa mở hé của phòng trông như điều gì rất bí ẩn khiến người khác phải tìm hiểu.
Trong phòng khá tối, chẳng đèn đuốc ngoài những cây nến cháy gần tàn. Nơi đây là gì nhỉ, sao không được sáng sủa? Điệp Tử tự hỏi và cái màn đen đó khiến nàng chẳng rõ được hình dáng hoặc cách bố trí phòng ra sao. Nàng tiện tay cầm lấy một cây nến ở gần, soi rọi chút ánh sáng leo lét lên xung quanh. Lia nến đến đâu thì vùng tối ở đấy được mở ra, sáng hơi chút.
Điệp Tử không khỏi ngạc nhiên khi ngay góc phòng bên trái, xuất hiện cây thánh giá gỗ khá lớn. Thứ này dùng làm gì, sao lại để một vật như thế ở trong nhà? Với câu hỏi đó, Điệp Tử bắt đầu thấy khó hiểu về anh chàng tên Mạnh Khôi.
Chưa hết, lúc Điệp Tử soi ánh lửa lên bức vách phía sau cây thánh giá gỗ thì đôi mắt nàng mở to, có chút sửng sốt bởi một tấm hình dần hiện ra trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, hình cô gái trẻ mặc chiếc váy hồng… Cô gái mà Điệp Tử đã nhập hồn vào! Đúng, chính là gương mặt này, gương mặt mà Điệp Tử đang mang.
Đó là cô gái xinh đẹp bị tông chết trên đường!
Chuyện gì vậy? Mạnh Khôi quen biết cô gái ấy ư? Nếu thế thì Mạnh Khôi phải nhận ra mình với cô gái ấy rất giống nhau! Nhưng vì sao Mạnh Khôi chẳng bao giờ đề cập đến vấn đề này…? Có điều gì uẩn khúc chăng?
Bao nhiêu suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu Điệp Tử, tất cả đều hỗn độn.
Còn chăm chú nhìn bức hình cô gái mặc váy hồng mỉm cười thì tự dưng Điệp Tử chuyển ánh mắt sang những tấm hình kế bên. Thật bất ngờ, đó là hình Điệp Tử! Toàn bộ đều là hình chụp nàng từ đủ mọi góc cạnh, nghiêng, thẳng, chéo, sau lưng, trước mặt… và điều bàng hoàng là các hình đều bị gạch chéo bằng mực đỏ như máu cùng một chữ in đậm: Giết!
Bối rối lẫn choáng váng, Điệp Tử ngả ra sau, tựa lưng vào cây thánh giá gỗ. Cảm giác có vật gì cuộm ở sau tóc, nàng quay lại, phía trên đỉnh thân gỗ sơn mài, bức ảnh chụp nàng phóng lớn và được ghim bởi con dao rọc giấy.
Sự bần thần chưa kịp hình thành thì có tiếng động nhỏ vang lên bên cạnh, Điệp Tử xoay qua, thứ dung dịch nào đó đã hất vào người nàng.
***
Khi đó, ông Thọ đang nói chuyện điện thoại với tên bắt cóc:
- Rốt cuộc, các người muốn bao nhiêu thì thả người?
Đầu dây bên kia đáp gọn: Một trăm tỷ!
- Nếu ngài muốn gặp lại con trai yêu quý thì số tiền đó không lớn đâu. Khi nào chịu trao tiền thì đến sân ga lúc nửa đêm. Nói trước, ngài mà báo cảnh sát thì ngài hiểu hậu quả rồi đấy!
Tên bắt cóc cúp máy, ông Thọ giận dữ ném chiếc điện thoại:
- Khốn nạn! Thế nào, có dò la được vị trí của chúng?
- Rất tiếc, chúng dùng điện thoại công cộng, mã số vùng cũng rất lạ nên khó tìm ra chỗ của chúng. - Cảnh sát trầm tư.
- Vậy là tôi phải gặp chúng để giao tiền! - Ông Thọ bóp trán, mệt mỏi.
- Chúng tôi sẽ mai phục ở gần địa điểm giao tiền và cứu con trai ông.
Trong khi ông Thọ và cảnh sát bàn tính kế hoạch giải cứu con tin thì bên ngoài cổng biệt thự, Tâm Khả khóc thút thít:
- Anh Hữu Lập bị bắt cóc rồi... Em sợ lắm!
Đối diện là Diên Vỹ. Sau vài ngày biệt tăm, hôm nay cậu trở về và được tin Hữu Lập bị bắt cóc. Siết chặt tay, Diên Vỹ dễ dàng đoán ra, sự việc này là do Điệp Tử.
- Em yên tâm, anh sẽ đi cứu anh trai của em!
Cất tiếng vỗ về cô bé, Diên Vỹ toan chạy đi thì Tâm Khả nức nở gọi theo:
- Anh Diên Vỹ, có cái này anh Hữu Lập muốn trao cho chị Điệp Tử…