Trở về truyện

Bí Mật Ngôi Mộ Cổ - Chương 9: Minh Châu Hữu Lệ

Bí Mật Ngôi Mộ Cổ

9 Chương 9: Minh Châu Hữu Lệ

Trăng sánh nhô cao, màn đêm thăm thẳm. Giữa khu rừng sau núi, ánh trăng xuyên qua khe hở của những tán cây, chiếu lên miệng giếng. Có một đoạn dây thừng đang thòng xuống giếng, không ngừng giật giật.

Tiểu Thực nắm chắc sợi dây thừng, ghì chặt, lấy đà leo xuống dưới. Đầu gối đã chìm trong nước, cảm giác lạnh giá còn hơn cả băng tuyết. Cậu rùng mình, cố kìm nén con run rẩy, tiếp tục leo xuống. Miệng giếng không rộng, dùng hai chân đạp lên thành để leo xuống cũng không có gì khó. Khi mực nước đã ở ngang ngực, Tiểu Thực hít sâu một hơi, ngụp xuống nước.

Cảm giác lạnh giá lên đến cực độ, tiếng nước ù ù lọt vào trong tai. Dựa theo ánh đèn pin đeo trên trán, Tiểu Thực nheo mắt lại, cố gắng quan sát xung quanh. Xuống thêm chừng ba, bốn mét, quả nhiên thấy một cánh cửa. Tần Thu và Phương Hồng Khanh mỗi người đang ở một bên cửa, cố gắng đẩy hai đầu cánh cửa đá. Tiểu Thực vội lách vào khe hở ở chính giữa. Thấy cậu đã chui qua, Tần Thu và Hồng Khanh đồng thời buông tay, hai phiến đá phát ra tiếng vang nặng nề trong nước, từ từ khép lại.

Điều khiến Tiểu Thực không thể tưởng tượng được là ngay khi cánh cửa đá khép kín, mực nước trong đường hầm lập tức giảm xuống. Chỉ trong tích tắc, đường hầm không còn một giọt nước.

Nãy giờ nín thở đến suýt ngạt, Tiểu Thực vội vàng hít thở, cơ thể cũng dẫn ấm áp trở lại. Cậu dùng ngón tay ngoáy nước trong lỗ tai ra, nghe thấy Phương Hồng Khanh ở bên cạnh cảm thán: “Hệ thống dẫn và thoát nước quá hoàn hảo!” Nói xong, hắn đi đến bên bức tường, chiếu đèn pin lên vách đá. Sau đó, hắn gõ gõ vào bức vách, rồi lại đá vào chân tường. “Các phiến đá được gắn kết vô cùng khít khao, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị bước thấm vào, nhưng lại không có mẫu hoa văn trang trí nào, dường như quá đơn giản. Tôi nghĩ, có lẽ đường hầm này là nơi chuyên dùng để dẫn thoát nước.”

Tần Thu giơ đèn pin, chiếu thẳng về đằng trước, tia sáng chưa lan ra được bao xa đã bị bóng đen thăm thẳm nuốt chửng. Ba người tiến lên, Tần Thu đi đầu tiên, Tiểu Thực tự giác đi cuối cùng, cẩn thận bước đi trong bóng tối mịt mùng.

Đường hầm tối đen im ắng vô cùng, Tiểu Thực có thể nghe rõ tiếng gót giày của ba người gõ trên mặt đất. Tiếng vang u u vọng lại. Khoảng cách giữa hai vách tường ước chừng khoảng hai mét, nhưng chiều sâu không thể đoán được. Cánh cửa đá có khắc hình móng rồng ở sau lưng dần dần biến mất trong bóng tối. Tiểu Thực không khỏi thắc mắc: “Hồng Khanh, hai anh đã dùng cách gì để mở cái cửa đó vậy? Nhanh thật đấy!”

“Không!” Phương Hồng Khanh nhẹ nhàng lắc đầu. “Trên cánh cửa đá không có cơ quan nào cả.”

“Hả?” Tiểu Thực kinh ngạc. Nếu nói có cơ quan ám khí gì đó vô cùng ghê rợn thì cậu còn có thể tin được, đằng này Phương Hồng Khanh lại nói không có cơ quan nào, đúng là khó lòng tưởng tượng nổi. “Hai anh chỉ đơn giản đẩy cửa ra, cửa liền mở ư? Chuyện này quá kì lạ!”

Phương Hồng Khanh cười nói: “Thắc mắc của cậu cũng là điểm nghi ngờ đầu tiên của tôi. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hệ thống dẫn thoát nước hoàn hảo trong đường hầm, tôi đã hiểu ra. Đường hầm này chẳng qua chỉ dùng để thoát nước, ngăn cách giếng nước với nơi cất giấu viên bảo châu mà thôi. Khi có người tiến vào đường hầm này, nước giếng tràn vào trong thạch thất, khi cách cửa lớn đóng lại, nước giếng lại bị đẩy hết ra. Tôi nghĩ ở phía trước nhất định còn một cánh cửa nữa.”

Chẳng bao lâu, suy đoán của Phương Hồng Khanh đã được chứng thực. Đường hầm dẫn nước không dài, chỉ khoảng trên dưới ba mươi mét. Khi đi đến điểm cuối, trước mắt ba người xuất hiện một cánh cửa đá cao và nặng hơn cánh cửa lúc nãy nhiều, hình chạm khắc trên cửa cũng khác. Đó là hình hai con rồng có năm móng vuốt nhọn hoắt, tư thế sắp bay lên trời, canh gác ở hai bên trái phải, còn ở chính giữa là một hình bát quái cực lớn.

Tiểu Thực nhìn tỉ mỉ từ trên xuống dưới, quan sát thật kĩ những hoa văn chạm khắc trên cánh cửa đá này. Hai con rồng giương nanh múa vuốt, ánh mắt sáng ngời, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể bay ra khỏi bức tường, dùng cặp móng sắc nhọn kia xé đôi kẻ tiếp cận cánh cửa. Nhìn hình dáng này, Tiểu Thực tự nhiên hiểu được, đây không phải là tấm đá chạm khắc bình thường mà là một mật mã. Càng xem, cậu càng cảm thấy có một cảm giác kì dị khó diễn tả thành lời, bèn nhìn về phía hai người kia, nói: “Ôi, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng…”

Phương Hồng Khanh khẽ cười. “Khá lắm, cậu hiểu biết nhiều hơn rồi đó. Tiểu Thực, cậu nói không sai, bức hình bát quái này quả thật có vấn đề.”

Nói đoạn, Phương Hồng Khanh tiến lên trước một bước, chỉ vào hình Thái cực ở chính giữa hình bát quái. “Đầu tiên, âm dương ngư chỗ này bị xoay ngược. Âm dương ngư bình thường phải xoay thuận chiều kim đồng hồ, người xưa cho rằng đó là thuận theo thiên lí âm dương tương hợp. Nhưng mà âm dương ngư trên bức điêu khắc này lại xoay người chiều kim đồng hồ. Dạng biến hóa này chỉ xuất hiện trong lăng mộ.”

“Kế đến,” hắn lại chỉ ra phía ngoài khung bát quái, “trên hình bát quái này, Càn Khôn đối diện nhau là thuộc về Phục Hy Tiên Thiên Bát Quái đồ, nhưng Đoài Chấn đối diện nhau lại thuộc về Văn Vương Hậu Thiên Bát Quái đồ. Tóm lại, bức điêu khắc bát quái này phân bố hỗn loạn, không theo hệ thống nào cả.”

“Hình bát quái còn phân ra tiên thiên với hậu thiên?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Thực nghe đến điều này, vì vậy cậu không khỏi thắc mắc.” Văn Vương mà anh nói có phải chính là Chu Văn Vương, cha của Cơ Phát không? Chính là nhân vật trong Phong thần diễn nghĩa có tài bói toán phi thường, bị Trụ Vương tàn bạo ép buộc phải ăn chiếc bánh có nhân thịt con trai trưởng của mình là Bá Ấp Khảo?”

Phương Hồng Khanh gật đầu. “Không sai, chính là ông ta. Tương truyền, bát quái do Phục Hy sáng chế, trong Chu Dịch có ghi, đã có Thái Cực, sẽ sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Tám nhân tám thành sáu mươi bốn quẻ, đó là Phục Hy Bát Quái, cũng chính là Tiên Thiên Bát Quái. Tới thời Tây Chu, thuyết Càn Khôn của Chu Văn Vương cho rằng trời đất có trước, trời đất tương giao sinh vạn vật, trời là Càn, đất là Khôn, còn lại sáu quẻ là con trái, con gái của trời đất, đây chính là Văn Vương Bát Quái, còn gọi là Hậu Thiên Bát Quái.”

Vừa nói, Phương Hồng Khanh vừa tiến lên trước hai bước, đứng ngay trước cánh cửa đá, xem xét bức Bát Quái Thái Cực đồ này lần nữa rồi nói tiếp: “Tấm Bát Quái Thái Cực đồ này chính là mật mã để mở cánh cửa đá. Võ Tắc Thiên vốn kiêu ngạo, sau khi xưng đế, từng sửa niên hiệu thành “Thiên Thụ” sau đổi lại thành “Thiên Sách Vạn Tuế” , “Vạn Tuế Thông Thiên”. Với dã tâm này của bà ấy, phương pháp giải mã khóa có lẽ là lấy vị trí tiêu chuẩn của Phục Hy Tiên Thiên Bát Quái.”

Từ vị trí đang đứng, chỉ cần vươn tay ra là Phương Hồng Khanh sẽ chạm được vào kí hiệu ẩn giấu trên hình bát quái, nhưng Tần Thu nhanh chóng xoay người, bước lên một bước, đưa tay ngăn hắn lại. Tần Thu không nói gì, nhưng Phương Hồng Khanh sao có thể không hiểu ý bạn cơ chứ? Đọc được trong mắt đối phương quyết định không thể lay chuyển, Phương Hồng Khanh lập tức lùi lại phía sau, đứng bên cạnh ý, cất tiếng hướng dẫn: “Dịch Tốn số năm hai vị trí để đối diện với Chấn số bốn.” Tần Thu chạm tay vào bức điêu khắc, dùng sức dịch chuyển theo lời Phương Hồng Khanh. Chỉ nghe hai tiếng “lách lách” vang lên trong đường hầm heo hút, nặng nề mà quỷ dị. Khi bức điêu khắc hình bát quái chuyển động, cả hang động dường như cũng chuyển động theo, cát bụi từ trên cánh cửa đá rơi xuống mịt mù.

“Dịch Khảm số sáu bốn vị trí để đối diện với Ly số ba.” Nhìn thấy phương vị bát quái dần hình thành, Phương Hồng Khanh cảm thấy vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Vốn là người say mê khảo cổ học, hắn không kìm được bước lên phía trước, muốn tận mắt nhìn thấy bí mật ẩn giấu sau cánh cửa đá. “Dịch Đoài số hai một vị trí để đối diện với Cấn số bảy.”

Lại nghe một tiếng “răng rắc” , bức điêu khắc ngừng chuyển động. Trong khoảnh khắc, cửa đá tóe lửa, từ trong mắt của hai con rồng, phun ra hai làn khói vàng, hướng thẳng về phía Tần Thu và Phương Hồng Khanh.

Tần Thu lập tức ấn đầu Phương Hồng Khanh xuống. Hai người ngã lăn ra đất mới tránh được làn khói độc, lại nghe một tiếng “sạt sạt” vang lên.

Tần Thu liếc nhìn, không biết từ lúc nào, vách tường đá đã tách đôi, lộ ra một bộ cung nỏ. Mũi tên đã căng trên dây cung, hết sức nguy hiểm.

Tần Thu nhanh chóng nắm lấy thắt lưng của Phương Hồng Khanh, đẩy mạnh hắn ra phía sau, còn y thì nhắm mắt lại, mò mẫm di chuyển bề hwosng bức điêu khắc. Chỉ nghe “cạch “ một tiếng, với sức mạnh kinh hồn của ngàn quân, mũi tên trên cung bắn thẳng về phía y.

Đối mặt với tình huống nguy hiểm này, Tiểu Thực không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức bật chiếc ô sắt mà Tần Thu đưa cho, xông lên đỡ mũi tên kia. Ngay sau đó, những mũi tên liên tiếp bắn ra như mưa. Tiểu Thực cắn chặt răng, dùn ô sắt bảo vệ cho hai người.

Từng đợt mũi tên lao đến, lực tấn công như bão táp khiến tay Tiểu Thực tê dại. Cậu cố hết sức siết chặt cán ô. Không thể lui, không thể lui!

Phương Hồng Khanh đang nằm ngã dưới đất, vội vàng chống tay nhổm dậy, thấy hai làn khói độc vẫn phun ra trước cửa khiến Tần Thu phải nhắm mắt nín thở, liền hướng dẫn y: “Bên tay trái, hướng chín giờ, vị trí Ly, xoay đến hướng mười hai giờ…”

Hai người nhịp nhàng phối hợp, không cần nói thêm bất cứ lời nào dư thừa. Khi Phương Hồng Khanh hét lên “Hướng ba giờ tới sáu giờ” , đột nhiên, mọi âm thanh ngưng bặt. Tiếng leng keng rào rào của những mũi tên bắn vào chiếc ô sắt, tiếng răng rắc của bàn xoay chuyển động, cả tiếng luồng khói độc phun mạnh ra, tất cả đều biến mất. Làn khói vàng cuối cùng cũng tan hết, Tần Thu nãy giờ cô gắng nín thở, rốt cuộc có thể thở mạnh, đồng thời ho sặc sụa. Phương Hồng Khanh vội vàng chạy đến, vỗ mạnh vào lưng y. “Sao rồi?”

Tần Thu nhíu chặt mày, mắt chưa mở ra được, nói một từ “Nước”. Phương Hồng Khanh lập tức lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng, vặn mở nắp. Tần Thu cầm lấy chai nước, đổ vào mắt, rửa một lúc lâu. Khi y mở được mắt ra, Tiểu Thực nhìn kỹ, thấy trong mắt y vằn gân máu.

“Còn đau không?” Tiểu Thực vừa hỏi vừa nhanh nhẹn lấy khăn giấy lau viền mắt cho Tần Thu. Tần Thu không nói gì nhưng khóe mắt không ngừng giật giật. Phản ứng nhỏ ấy bị Tiểu Thực thấy được, cậu bèn lo lắng hỏi: “Mắt anh sao rồi?”

Tần Thu tập trung tinh thần một lát, chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu, trầm giọng nói: “Không sao.”

Thấy hai mắt y vẫn có thần, Tiểu Thực mới hơi yên tâm. Tuy nhiên, hai hàng chân mày của Phương Hồng Khanh vẫn chưa dãn ra. Hắn nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Tần Thu, lại liếc xuống đống mũi tên trải đầy dưới đất, hai nắm tay từ từ siết chặt.

Thấy môi Phương Hồng Khanh mím lại, thể hiện sự kiềm chế, Tiểu Thực hiểu hắn đang tự trách mình. Nhất định Phương Hồng Khanh cho rằng do mình phán đoán sai nên mới khiến Tần Thu rơi vào hiểm cảnh. Tiểu Thực định nói vài câu an ủi, đúng lúc này, bàn tay to lớn của Tần Thu vỗ lên vai Hồng Khanh. “Này!”

Phương Hồng Khanh ngẩng lên nhìn bạn. Tần Thu gõ gõ vào trán hắn, xoa xoa mái tóc bạch kim mềm mại rồi lại vỗ vỗ vào vai hắn. Hai người chẳng ai nói câu nào, nhưng chỉ một ánh mắt, một cái vỗ vai, tựa như có thể diễn đạt tâm ý của mình, so với lời nói an ủi còn hữu hiệu hơn nhiều. Sau đó, Tần Thu và Phương Hồng Khanh mỗi người đứng ở một bên cánh cửa, cùng đẩy về phía trước.

Hình Âm Dương Ngư tách nhau ra, cánh cửa đá mở ra, một cơn gió lạnh chợt ập đến, sắc như dao, quất vào mặt ba người.

Chỉ thấy bên trong cánh cửa là một cái vực sâu thăm thẳm, gió lạnh hun hút. Bên vách vực có một cầu thang được làm bằng những phiến đá nối với nhau bởi xích sắt, uốn lượn chạy thẳng xuống phía dưới, cứ như dẫn xuống địa ngục vậy.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Thực vô cùng sửng sốt. Cậu cứ ngỡ đường hầm bí mật dưới giếng sẽ dẫn đến một lăng mộ hoặc một căn hầm chứa kho báu, có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được sẽ nhìn thấy cảnh tượng kì ảo, dị thường thế này. Trong bóng tối mịt mùng, đáy vực sâu hun hút giống như một cái miệng khổng lồ sẽ nuốt chửng bất kì ai dám tiến đến.

Ngay cả Phương Hồng Khanh cũng tỏ vẻ không thể tin nổi. Hắn đã học tập, nghiên cứu suốt bao nhiêu năm, nhưng chưa từng nghe nói đến nơi nào như thế này. Chứng kiến sự kì dị của vực sâu này, Tần Thu cũng nhíu mày. Y lấy pháo sáng trong ba lô ra, ném thẳng xuống chính giữa miệng hang động tối đen kia.

Cây pháo sáng tạo nên một đường cong trong không trung, chiếu sáng phạm vi xung quanh những bậc thang đá cùng những sợi xích sắt đang lắc lư theo gió. Liền sau đó, nó rơi vào lòng hố đen thăm thẳm, chỉ còn là một vệt sáng trắng. Vì khoảng cách khá xa, Tiểu Thực chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ những chỗ vệt sáng chiếu tới. Dưới đó có mấy vật thể đen đen hình vuông, nhưng cụ thể là vật gì thì không nhìn ra.

Tia lửa của pháo sáng dần tắt, đáy động lại chìm vào bóng tối âm u. Ba người đều căng thẳng. Tần Thu đưa súng cho Phương Hồng Khanh, Tiểu Thực nắm chặt cán chiếc ô sắt, cẩn thận theo sát hai người, cùng tiến đến cầu thang. Khi đến gần, họ mới phát hiện chiếc cầu thang này không hề đơn giản.

Gọi là cầu thang nhưng thực ra đây chỉ là những phiến đá có lan can bảo vệ được nối với nhau bởi xích sắt. Mỗi phiến đá tuy nhỏ nhưng kiến tạo cực kì tinh xảo. Hai đầu trước sau của phiến đá đều là xích sắt, nối với bậc thang tiếp theo. Bên trái phiến đá kề sát vách tường, bên phải có hàng lan can thiết kế tinh vi. Mỗi hàng lan can có tám trụ đá ngay ngắn, chia lan can thành bảy phần đều nhau. Tiểu Thực soi đèn pin xem xét cẩn thận, thấy trên đỉnh mỗi trụ đá có điêu khắc những hình tượng khác nhau.

Trụ ngoài cùng bên trái là hình ảnh một người mặt mày hung tợn, trong tay cầm pháp khí, ánh mắt sáng ngời, trang trọng uy nghiêm; trụ thứ hai là hình tượng mình người đầu rồng, hai tay buông thõng, giống như đang nhìn về nơi xa xăm; trụ thứ ba là hình tượng ác quỷ, bộ mặt dữ tợn, giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng sợ; trụ thứ tư là một cô gái đẹp thướt tha uyển chuyển; trụ thứ năm là một nhân vật cực kì hung ác, không mang bộ mặt của con người, xấu xí đến cùng cực; hình tượng thứ sáu có đầu chim, phía sau lưng còn có một đôi cánh to khỏe; hình tượng thứ bảy trông không khác gì người thường, chỉ là trên đầu có sừng, tư thế như đang múa, thân hình cực kì nổi bật; hình tượng cuối cùng có mình người, nhưng trên cổ là một cái đầu rắn thật lớn, lưỡi thè ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Thực.

“Thiên long bát bộ…” Tiểu Thực bỗng lẩm bẩm. Cậu đã từng nghe nói đến tám nhân vật này. Đây chính là Bát Bộ khác người trong Phật giáo, trong đó Thiên chúng và Long chúng đứng đầu nên còn gọi là Thiên Long Bát Bộ. Nhà văn Kim Dung còn viết cả tiểu thuyết dựa vào những hình tượng này. Có điều, cậu đọc cuốn tiểu thuyết ấy và nổi hứng tìm hiểu về những nhân vật này từ lâu lắm rồi, vì thế không còn nhớ rõ tên tuổi cụ thể của Bát Bộ, chỉ nhớ nhân vật đầu rồng gọi là Long chúng, còn nhân vật đầu chim có cánh kía gọi là Già Lâu La.

Truyện cùng thể loại(Truyện ma)

Danh sách Truyện ma mới nhất

Truyện ma

Đau thương đến chết - Phần 2: Luân hồi

Hấp dẫn từ đầu tới cuối bởi sự kỳ bí với những vụ án mạng, “Đau thương đến chết” của tác giả Quỷ Cổ Nữ một lần nữa lại khuấy động văn học Trung Quốc sau tác phẩm “Kỳ án ánh trăng” năm 2004....

Đọc truyện
Truyện ma

Đau thương đến chết- Phần 1: Vạn Kiếp

Đọc tiếp Đau thương đến chết - Phần 2: Luân hồi

Đọc truyện
Truyện ma

Cẩm Tú Kỳ Bào

"Trong đêm khuya thanh vắng,một người phụ nữ mặc chiếc Cẩm tú kỳ bào đi lại phía tôi...Lời nguyền oán hận quay trở lại, số mệnh đau thương khó tránh".Thời Dân quốc, một cô dâu vì không lấy được người mình yêu đã mặc chiếc áo xường xám màu xanh sậm nh...

Đọc truyện
Truyện ma

Cửu Biện Liên

Thể loại: hiện đại, huyền huyễn Số chương: 227 chương, chia thành 15 phần Chuyển ngữ: Vickiee Beta: Kentu Poster: Loyal Pang

Đọc truyện
Truyện ma

Căn Phòng Cấm

Nguyên tác: Stay Out Of The BasementThể loại: Truyện ma, tiểu thuyết kinh dị.Dịch giả: Lê ThyBiên tập: Bach Ly BangR.L. STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine.Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của ...

Đọc truyện
Truyện ma

Giếng Thở Than

Dịch giả: Lê Nguyệt ÁngGiếng thở than là tập truyện ngắn kinh dị của M.R James bao gồm 30 tác phẩm. Các tác phẩm này được chọn lọc từ nhiều tập truyện khác nhau của nhà văn như Những truyện ma của những nhà khảo cổ, Thêm truyện ma nữa, Một con ma gầy...

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.