Trở về truyện

Bí Mật Ngôi Mộ Cổ - Chương 3: Thập Phương Quỷ Chúng

Bí Mật Ngôi Mộ Cổ

3 Chương 3: Thập Phương Quỷ Chúng

Vừa đến Hàm Dương, Phương Hồng Khanh liền chạy thẳng đến viện bảo tàng Hàm Dương. Dù sao hắn cũng không thông thạo vùng đất này, nếu chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm một ngôi mộ cổ vô danh giữa thành phố xa lạ thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định trước hết phải tìm người để hỏi thăm manh mối đã, tốt nhất nên hỏi dân trộm mộ hoặc những kẻ buôn bán đồ cổ. Bọn họ có vẻ nắm rõ thông tin về mộ cổ ở thành Hàm Dương nhất. Thế nhưng, những loại người như vậy không thể nào vô duyên vô cớ tiết lộ thông tin làm ăn của mìn cho người lạ, vậy nên hắn phải tìm một người để giúp hắn móc nối với họ. Mà các nhân viên làm việc trong viện bảo tàng thường xuyên đi mua bảo vật trong chợ đồ cổ nên tất nhiên cũng có chút qua lại với đám con buôn đó.

Phương Hồng Khan tưng ra chiếc thẻ học viên cao học ngành Bảo tồn văn vật thuộc khoa Lịch sử của trường Đại học Nam Kinh, nói dối là đang giúp thầy giáo hướng dẫn làm đề tài nên đến Hàm Dương tìm hiểu một số thông tin. Cũng may, “sếp” của hắn là một nhân vật khá có tiếng tăm trong giới học thuật nên hắn được nhân viên bảo tàng tiếp đón rất nhiệt tình. “Xin chào, xin chào! Cậu là học trò của Giáo sư Tề sao? Quả nhiên là một nhân tài! Rất vui được gặp mặt!”

Người chào hỏi Phương Hồng Khanh là một gã béo đeo kính, tự xưng là “Lão Nhậm”. Mặt gã tròn vành vạnh, miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười. Thấy gà khách khí như vậy, Phương Hồng Khanh cũng nhanh chóng bắt tay đáp lễ. Vừa mới bắt tay, hắn liền cảm thấy lực siết của Lão Nhậm này mạnh một cách kì lạ, chỉ lắc mấy cái thôi mà khiến hắn như sắp gãy cả xương vậy. Quả là nhiệt tình quá mức!

Sau khi thăm hỏi vài câu, Phương Hồng Khanh liền nói ra mục đích của mình, bày tỏ ý muốn tìm ra một số người buôn bán đồ cổ để thu thập ít tư liệu, tiến hành phỏng vấn nọ kia. Lão Nhậm không nói nhiều lời, vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề! Mọi việc cứ để tôi lo.”

Tốc độ làm việc của Lão Nhậm không chê vào đâu được. Đầu tiên, gã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho Phương Hồng Khanh. Sau đó, chưa được mấy tiếng đồng hồ, gã đã gọi điện thoại cho hắn, bảo là “Xong việc rồi”. Phương Hồng Khanh bèn vội vã quay lại viện bảo tàng để gặp Lão Nhậm. Dưới sự dẫn dắt của gã, hai người quẹo trái quẹo phải một hồi rồi đi vào một con hẻm nhỏ, gọi là “hẻm Da Dê”. Con hẻm này không rộng lắm, trong hẻm có một vài sạp hàng nhỏ bày la liệt cổ vật, làm chắn cả lối đi. Vừa nhìn thấy Phương Hồng Khanh tiến vào, những người bán hàng lập tức niềm nở chào mời, ai ai cũng nói đồ vật mình đang bán là “đồ cổ đầu thời Tần” , “bảo vật thời Tây Chu”. Phương Hồng Khanh liếc nhìn mấy cái, thấy rằng mấy thứ đồ đồng này cái nào cũng là đồ đồng xanh loang lổ gỉ, rõ ràng là chỉ cố tình làm cho có vẻ cũ kỹ mà thôi.

Nhìn thấy một người bán hàng đang tiến lại gần chào mời, Lão Nhậm bèn nhổ phì một cái. “Phì! Mấy thứ đồ bỏ đi này của cậu đem đi lừa khách du lịch ngoại đạo còn được, vị này là người trong nghề đấy!”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả những tay buôn bán trên con hẻm ấy đều đồng loạt ngưng tiếng. Kẻ vừa tiến tới chào hàng liền liếc nhìn Phương Hồng Khanh từ đầu đến chân, “hứ” một tiếng xem thường rồi nói: “Hứ, là hắn ư?” Sau đóm hắn ôm chiếc đỉnh ba chân bằng đồng xanh của mình, hậm hực quay đầu bỏ đi.

Lão Nhậm dẫn Phương Hồng Khanh đi tiếp, đến trước một cửa tiệm bán đồ cổ không to lắm. Cửa tiệm này vừa nhỏ vừa cũ kỹ, trước cửa cũng không bày biện nhiều đồ vật bắt mắt, càng không có thứ gì trang trí, nhưng Phương Hồng Khanh vừa liếc nhìn đã lập tức kinh ngạc. Bảng hiệu của tiệm được làm bằng gỗ tử đàn. Hơn nữa, bề mặt bảng hiệu lại vuông vức, bằng phẳng, dài đúng một mét, chắc chắn không phải do ghép lại mà thành. Cần phải biết rằng, dân gian có câu “Thập đàn cửu không” , gỗ tử đàn cũng vì thế mà trở nên quý giá. Những vật dụng làm bằng gỗ tử đàn bây giờ, hầu hết đều là ghép lại từ nhiều mảnh gỗ khác nhau, còn tấm bảng hiệu này lại được làm từ cả một khối gỗ nguyên vẹn, quả thật vô cùng quý hiếm. Cửa tiệm này, tuyệt đối không thể xem thường!

, nhưng lại không có văn hóa nên cũng không tìm được thứ đồ gì tốt. Trong đầu cậu có kiến thức, có phương pháp, có thể tính toán đường hướng. Tôi phái người giúp cậu, cũng là bám gót cậu để kiếm miếng cơm. Thống nhất rõ ràng trước nhé, cậu làm việc của cậu, còn đồ bồi táng coi như là tiền công để người anh em này bảo vệ an toàn cho cậu.”

.” Lời hơi sai lệch nhưng ý nghĩa không mấy khác biệt.

nổi tiếng gần xa, đây là một trong sáu mươi tư bảo vật quý hiếm mà quốc gia cấm tuyệt đối không cho đem ra nước ngoài triển lãm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.