Trở về truyện

Bạn Giường Của Tôi Là Người Vô Hình - Chương 2: Cô Gái Như Cô Cả Đời Này Cũng Sẽ Không Có Chút Liên Hệ Gì Với Chung Cảnh.

Bạn Giường Của Tôi Là Người Vô Hình

2 Chương 2: Cô gái như cô cả đời này cũng sẽ không có chút liên hệ gì với Chung Cảnh.



Khương Diên là một cô gái vô cùng bình thường, ngoại hình miễn cưỡng có thể đạt vừa đủ số điểm tiêu chuẩn, học vấn cũng bình thường, năng lực cũng tầm thường không kém, sau khi tốt nghiệp thì vào viết bài quảng cáo tại phòng kế hoạch của một công ty. Hoàn cảnh gia đình cũng không có gì đặc biệt, trước kia ba mẹ cô sống ở nhà của một vị chế tác giàu có, ba làm tài xế, mẹ làm bảo mẫu. Năm cô năm tuổi ba cô xảy ra tai nạn xe, người thì không sao nhưng lại vô tình khiến chiếc xe vài trăm vạn bị hư, ông cảm thấy có lỗi với chủ nhà nên đã chủ động từ chức không làm nữa, mẹ cô cũng thế. Lúc đó cả gia đình cô rời khỏi nhà của vị nhà giàu đó, bắt đầu mở một tiệm bán trái cây nhỏ, cuộc sống của gia đình cô trôi qua một cách bình thường như thế.

Điều duy nhất đáng nói là, Khương Diên có một mái tóc đặc biệt xinh đẹp tuyệt trần. Đen bóng, mềm mại, suôn dài như thác nước. Đẹp đến mức từ nhỏ cô đã được nhiều lời ca ngợi kiểu như: Cô gái này có mái tóc thật đẹp!

Chưa kể là, nhờ mái tóc này mà vẻ ngoài của cô được cộng thêm không ít điểm, vừa đủ để có thể tính là một cô gái đẹp mắt nha!

Chỉ là mấy hôm nay cô phải càng bảo vệ mái tóc này thật tốt.

Bởi vì tuần trước công ty vừa lấy được hợp đồng quảng cáo dầu gội đầu, ngoại trừ đại diện thương hiệu là một minh tinh nữ ở ngoài thì còn cần hai cô gái xinh đẹp có mái tóc dài làm quần chúng, trong đó một người đẹp mà họ đã tìm xong từ đầu có việc bận đột xuất, thế là Trì Nghiêm đẩy cô ra giúp, dựa theo lịch trình của nữ minh tinh kia thì sẽ quay quảng cáo vào cuối tháng.

Trong hai tuần này, Khương Diên được yêu cầu mỗi ngày phải chăm sóc tóc thật cẩn thận. Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, thời tiết hanh khô nên ban ngày cô đều phải buộc tóc rồi đeo mũ lên, tránh cho tóc bị khô, chẻ ngọn, hư hỏng… Đương nhiên, việc này cũng nằm trong hợp đồng.

Vì phần thưởng năm nghìn nhân dân tệ đó, cô rất tự giác tuân thủ hợp đồng.


Thế nên dù cho đêm qua say xỉn thì cô vẫn không quên gội đầu và dưỡng tóc.

Lúc này, cô đang co chân lại ngồi trên ghế sopha, tóc dài xõa trên vai, suy nghĩ về chuyện tối qua với vẻ mặt đờ đẫn.

Cô là người không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ.

Chẳng lẽ đúng là cô tự mình làm rách?

Ham muốn tình dục của cô vốn không cao, tuổi cũng còn trẻ mới hai mươi ba, ngay cả chuyện yêu đương với bạn trai còn chưa từng. Trước giờ cũng không có thói quen tự an ủi, sao hôm qua lại tự làm hỏng màng trinh của mình được chứ? Cô cảm thấy thật là mệt mỏi nếu bạn trai tương lai hỏi cô có phải xử nữ không thì cô nên trả lời thế nào đây?

Cô buồn bực cào tóc, thở dài một hơi thôi quên đi, không để ý tới nữa,

Cô có hơi đói, quơ tay cầm điện thoại định gọi món bên ngoài thì điện thoại chợt đổ chuông, là Trì Nghiêm gọi tới, cô bấm bắt máy.

“A lô, anh Trì?”


“Khương Diên, em đến công ty chút nhé, bên A có ý định thay đổi phương án.” Trì Nghiêm dùng giọng mũi nói chuyện, nghe như vừa mới thức dậy: “Anh hỏi hết mọi người rồi, ai cũng nói hôm qua uống nhiều quá không đến được, làm phiền em một chuyến được không? Chút nữa anh cũng qua.”

Trời sinh cô không có năng khiếu từ chối người khác, hơn nữa đây còn là Trì Nghiêm, là trưởng phòng của cô: “À, vâng, em đi.”

Thay xong quần áo rồi ra khỏi cửa, cô tiện đường mua một cái bánh kẹp làm đồ ăn trưa, sau đó đi bộ ra bến xe buýt. Công ty cách nhà cô không xa, chỉ có sáu trạm dừng thôi. Lúc cô đến Trì Nghiêm còn chưa tới, thế nên cô đi gặp mặt bên công ty A trước, không thể để người ta đợi lâu được.
“Khương Diên, cô mau đến đây, đây là cô Tuyên, giám đốc thị trường vừa được bổ nhiệm của tập đoàn Hoa Thế. Cô ấy muốn sửa lại một chút kế hoạch trước đó.”

“Khương Diên?” Đối phương vừa gặp cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: “Là em hả?”

Khương Diên trông thấy đối phương thì cũng có chút kinh ngạc, Tuyên Lộ, không ngờ phía bên A lại là cô gái này.

Trước kia ba mẹ cô làm việc cho một gia đình giàu có, ông chủ họ Tuyên, Tuyên Lộ là con gái một nhà đó. Sau khi gia đình cô chuyển đi, mỗi năm cứ đến dịp lễ tết vì không đủ người làm nên nhà họ Tuyên cũng hay mời ba mẹ cô đến giúp, cô cũng sẽ theo đến đó phụ giúp. Vì thế, Khương Diên và Tuyên Lộ đã quen biết nhau từ nhỏ. Nhưng thân phận vẫn là một trên một dưới, không tính là thân thiết gì.
Chẳng qua chỉ là có quen biết mà thôi.


“Cô Tuyên, thật trùng hợp quá.” Cô cười nói.

Tiểu Lữ phụ trách tiếp đãi dưới lễ tân cũng mỉm cười nói: “Hóa ra hai người có quen biết với nhau, vậy thì tốt rồi, sau này hợp tác sẽ dễ dàng hơn nhiều!”

“Vốn hôm nay là cuối tuần, vậy mà còn khiến em phải tăng ca, thật ngại quá Khương Diên.” Tuyên Lộ mỉm cười khách sáo nói.

Trong ấn tượng của Khương Diên, Tuyên Lộ là một cô gái có học thức, lễ phép, đối xử với ai cũng ấm áp, xử lý mọi việc một cách vừa dịu dàng vừa chu đáo. Khương Diên rất ngưỡng mộ Tuyên Lộ, hơn nữa công ty quảng cáo phải tăng ca là một việc bình thường, cô cười đáp lại: “Là nhiệm vụ của tôi mà, cô Tuyên, cô muốn sửa thế nào thì cứ nói với tôi là được.”

Tuyên Lộ nắm lấy cổ tay cô: “Khương Diên, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em đừng gọi chị xa lạ như thế, cứ gọi là chị đi.”
Khương Diên được sủng có chút sợ, không ngờ Tuyên Lộ cho cô mặt mũi lớn như thế trước mặt đồng nghiệp, Tiểu Lữ bên kia cũng vờ nhìn sang phía khác, cô ngọt ngào kêu một tiếng: “Chị Tuyên.”

“Ừ.”

Khương Diên đang định đưa Tuyên Lộ đến phòng kế hoạch sửa đổi lại thì thấy Tuyên Lộ xoay người đi đến chỗ một người đàn ông vẫn luôn ngồi ghế sopha kia nói: “Chung Cảnh, tôi sẽ nhanh chóng quay lại thôi, anh đợi chút được không?”

“Ừ.”

Khương Diên nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng đồng ý. Lông mày sắc như dao, đôi mắt sáng như những vì tinh tú. Mũi cao, môi mỏng. mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều như được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Đôi chân dài thẳng tắp gác chéo lên nhau, hơi ngửa người ngồi trên ghế sopha. Anh đang đọc một cuốn tạp chí, biểu cảm trên khuôn mặt chỉ lạnh nhạt. Tuy rằng anh vừa đồng ý với Tuyên Lộ, nhưng ánh mắt không có mấy phần dịu dàng, vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục.
Sao lại có người đàn ông đẹp mắt như vậy nhỉ?

Chỉ cần đôi mắt đẹp kia thôi đã đủ hút hồn người khác.

“Phì…” Thấy dáng vẻ Khương Diên nhìn đến ngây người, Tuyên Lộ che miệng lỡ “phì” cười một tiếng. Cô ta bật cười là vì dáng vẻ ngốc nghếch mê trai của Khương Diên, cũng cười vì cô gái như Khương Diên cả đời này đều sẽ không chút liên hệ gì đến Chung Cảnh. Sau khi cười ra thành tiếng thì cô ta thấy mình hơi thất thố, nghiêm túc nói: “Khương Diên, chúng ta đi thôi.”


Khương Diên vì bản thân thất thần mất vài giây mà hai má ửng hồng, cô có chút tự giễu nói: “À, vâng, chúng ta đi thôi.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.