21 Chương 21: Một mình lâm vào con đường oan hồn
Thiếu nữ xích lõa thô lỗ bị đẩy ngã xuống mặt đất, nàng ta thất thần nhìn, khuôn mặt chỉ trong nháy mắt liền cháy đen, làn da giống như bị lửa thiêu hóa thành từng mảnh vụn đen.Hứa Ngự Tiên kinh ngạc lùi lại một bước chất vấn.
" Ngươi là người phương nào?"
Bạch y nam nhân cười nói: " Nương tử, ta đây không phải là tướng công của nàng sao?"
Hứa Ngự Tiên lắc đầu liên tục " Không, ngươi không phải. Không nên dùng khuôn mặt của hắn nói chuyện với ta, bộ dáng này của người sẽ chỉ khiến cho ta buồn nôn..."
" Ha hả, quả nhiên là phu thê bên gối, cư nhiên lại có thể phân biệt được thật giả."
Nam tử mặc áo trắng nhanh chóng biến hóa, rốt cuộc cũng biến thành một cái Hoàng Bào đạo nhân. Đạo nhân này xuất thần nhập quỷ, tướng mạo nghiêm nghị, nhưng ánh nhìn Hứa Ngự Tiên lại dâm tà không thể tả. Hắn nhanh chóng đi về phía Hứa Ngự Tiên, quan sát mặt mũi nàng.
" Cái thối xà kia ánh mắt cũng không tệ, ngươi cũng coi như là một cái tiểu mỹ nhân. Trước khi chết cùng bần đạo phong lưu khoái hoạt một trận đi?"
Hoàng Bào đạo nhân vươn tay sờ về phía vạt áo của Hứa Ngự Tiên, đột nhiên giống như bị điện giật nhanh chóng rụt trở lại, kinh ngạc nói: " Ngươi đeo cái gì?"
Trong phút chốc Hứa Ngự Tiên liền lùi về phía sau xoay người, lảo đảo chạy ra khỏi rừng cây. Hoàng Bào đạo nhân không đuổi theo, từ trong ngực móc ra một tờ giấy đen dính máu, lạnh lùng nói: " Đuổi..."
Hứa Ngự Tiên chạy trở lại đường phố thở hổn hển nhìn khắp bốn phía. Mới có một chút thời gian, trên đường cái rốt cuộc cũng không còn bóng người, đèn lồng đỏ treo trước mái hiên bị biến thành màu đen, bên tai chỉ còn lại tiếng gió ào ào gào thét. Hứa Ngự Tiên ôm ngực đi dọc con phố, ở phía đoạn đầu đường nàng thoáng nhìn thấy một đoàn bóng ma, chúng co rúc ở trên bậc thang, đập gõ bát chén.
" Đói... Ăn... Thịt..."
Hứa Ngự Tiên nhìn thấy một người có thân hình nhỏ gầy, phải nói là một đứa trẻ chỉ còn da bọc xương, nàng nhớ tới mình có mang theo một bọc nhỏ điểm tâm, liền đi tới hỏi: " Đói, ta đây có chút điểm tâm..."
Thân ảnh kia chợt ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bằng phẳng không có ngũ quan, tuy không có miệng nhưng hắn lại nói ra được ngôn ngữ, như tiếng gió thổi lạnh thấu xương.
" Người... Thịt... Ăn..."
Hứa Ngự Tiên kinh hô một tiếng, cấp tốc xoay người chạy trốn, con ma quỷ kia chỉ là một mảnh hư không chia ra làm rất nhiều bóng đen truy đuổi. Mắt thấy bóng đen kia sắp đụng tới ống tay áo của nàng, Hứa Ngự Tiên theo bản năng hô hoán.
" Tướng công, chàng ở đâu..."
Lòng bàn chân của Hứa Ngự Tiên trơn trợt, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, một vòng tay ấm áp đột nhiên ôm lấy nàng, xúc cảm quen thuộc êm dịu như tơ lụa. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một khuôn mặt tuyệt trần, mắt đen như mực nước ngưng mắt nhìn mình. Hứa Ngự Tiên xác định người trước mắt nàng lúc này thực sự là Bạch Tố Ly, không phải do Hoàng Bào đạo nhân giả mạo. Cứ coi như đạo nhân kia biến trở nên giống đi chăng nữa, Bạch Tố Ly lại ngọc thụ lâm phong ôn nhu như nước, hắn trăm triệu lần cũng không học được. Bạch Tố Ly vung tay lên, đem vài đạo bóng đen đánh tan, bọn chúng bị đánh cho hồn phi phách tán.
" Nương tử không cần trợn mắt, cùng vi phu về thôi." Bạch Tố Ly che hai mắt của Hứa Ngự Tiên lại, ôm lấy nàng hướng phía cuối con đường đi tới. Hứa Ngự Tiên ôm chặt lấy Bạch Tố Ly, khuôn mặt nàng vùi vào trong lồng ngực kiên cố ấm áp, một khắc kia nàng cảm thấy đặc biệt an tâm, chưa bao giờ nàng lại dựa dẫm vào một người giống như lúc này đây, BạchTố Ly buông tay ra nói.
" Nương tử có thể mở mắt."
Mí mắt của Hứa Ngự Tiên dần dần mở ra, nàng liền phát hiện mình đã về tới đầu đường của con phố náo nhiệt, sau khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm gương mặt của nàng liền trở lên mừng rỡ. Bạch Tố Ly ở trên mu bàn tay nàng nặng nề vỗ một cái, kéo lấy sự chú ý của nàng, ngôn từ dị thường nghiêm nghị.
" Lần sau không được chạy loạn, đụng phải những thứ kỳ quái nàng không cần nói gì cả, vòng cổ trên người phải luôn mang theo."
Hứa Ngự Tiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: " Được rồi, thiếp sai rồi..."
Bạch Tố Ly thở dài, giọng nói trở nên nhu hòa " Hình như vừa rồi ta nghe được nàng gọitướng công, từ trước tới nay chẳng bao giờ nàng cam tâm tình nguyện gọi qua."
Trong lòng Hứa Ngự Tiên căng thẳng, quả thực đúng như vậy. Nàng luôn cảm thấy là lạ khi gọi hắn là tướng công, có thể ở sâu trong nội tâm nàng, còn chưa có coi hắn là trượng phu, bất quá trải qua sự việc tối nay, phảng phất cùng dĩ vãng trở lên bất đồng. Hứa Ngự Tiên xấu hổ không ngớt, yếu ớt nói: " Tướng công.."
Bạch Tố Ly nắm chặt lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Nương tử, có muốn đi dạo nữa không?"
Hứa Ngự Tiên trải qua sự việc kỳ quái vừa rồi, tinh thần có điểm suy sụp: " Trở về nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt của Bạch Tố Ly liền trở lên nóng rực nhìn nàng " Cũng tốt, trở về phòng sớm một chút, bất quá đêm nay vẫn còn dài"
Hứa Ngự Tiên ý thức được một cái vấn đề nghiêm trọng, lập tức lên tinh thần " Vậy đi dạo một chút, thời gian còn sớm."
" Theo sát vi phu." Bạch Tố Ly cưng chiều xoa xoa chóp mũi của nàng, ôm nàng đi dạo phía dưới nghìn vạn ngọn đèn hoa đăng.
Chỉ biết, cách hai người bọn họ chừng trăm mét, có một bóng người đang ẩn núp phía sau bức tường tối thui.