11 Chương 11: Đào nhấp nháy không thể bỏ trốn
Thân hình Hứa Ngự Tiên nhỏ nhắn lại mặc trường bào màu trắng, giống như tiểu hài tử trộm đồ của người lớn khoác vào, vai trái lệch một chút, vai phải nghiêng một chút, dáng dấp rất buồn cười.
Hứa Ngự Tiên hé cửa ló đầu nhìn xác định xung quanh không có ai liền một đường chạy trốn. Lúc này tháng ba đầu xuân, sát bên vách tường có cây đào nở rộ, trên cành hoa lá xum xuê kéo dài tới bên ngoài bức tường. Nếu chân chính chạy về phía cổng trước chẳng khác nào đi tìm đường chết, mượn cây đào này leo ra ngoài có thể xem là một biện pháp tốt.
Hứa Ngự Tiên ôm lấy thân cây thô to, hai chân mềm nhũn đạp lên lớp vỏ sù sì, ra sức leo lên phía trên, thật vất vả lắm mới trèo tới nhánh cây, lại kinh ngạc phát hiện nhánh cây không đụng tới vách tường, mới vừa rồi lúc ở phía dưới thấy nó vươn ra ngoài, hiện tại làm sao nhảy ra khỏi bức tường đây.
Một cành cây rũ xuống đoá hoa hồng phấn, nhẹ nhàng quét qua gò má Hứa Ngự Tiên, phảng phất như đang cười nhạo tình huống quẫn bách của nàng. Hứa Ngự Tiên cắn chặt răng, dừng lại trên nhánh cây lấy sức nhảy về phía đầu tường, kết quả " Rắc " một tiếng, nhánh cây liền gẫy đôi, kèm theo một trận mưa hoa đào, nàng nhắm mắt chờ thân thể rơi xuống mặt đất, vốn tưởng rằng cái mông sẽ nở hoa, bất ngờ phía dưới mềm mại, nàng ngã vào một vòng tay ấm áp. Hứa Ngự Tiên ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi đồng tử như mực hơi nheo lại, sâu thẳm như đêm đen rút đi hồn phách của nàng.
Khuôn mặt Bạch Tố Ly tuyệt trần bình tĩnh không lay động, lại khiến cho nàng run rẩy sợ hãi " Đang êm đẹp lại leo cây làm gì? "
Hứa Ngự Tiên ấp úng nói " Ta...ta hái hoa đào..."
" Hoa đào ở phía dưới có rất nhiều, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, chẳng lẽ trên ngọn cây đẹp hơn sao? "
" Ừ..."
Bạch Tố Ly đưa tay nhặt hoa đào vương trên vai Hứa Ngự Tiên, nhẹ nhàng cài lên búi tóc nàng " Hái xong liền trở về đi"
Từng cánh hoa đào rực rỡ nhẹ nhàng bay trong gió, hào hứng múa điệu xoay tròn, Bạch Tố Ly vòng tay ôm lấy Hứa Ngự Tiên bước về phía phòng ngủ, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cây đào, môi khẽ mấp máy " Cảm tạ "
Cây đào theo gió chập chờn, giống như không tiếng động thở dài, cành cây bị gãy lần nữa sinh trưởng, dài ra nhánh cây mới. Sau khi Hứa Ngự Tiên được mang vào phòng, có phần vô lực nói " Bạch công tử, có thể thả ta trở về sao, ca ca không thấy ta sẽ rất lo lắng "
" Nàng có thể viết phong thư, báo bình an cho hắn, bất quá không thể nói nàng đang ở nơi nào "
Hứa Ngự Tiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Ly, khuôn mặt tràn đầy tức giận " Bạch công tử, người nhìn ta một chút xem, ta không phải đại mỹ nhân, cũng chẳng có sở trường gì, vì sao hết lần này tới lần khác ép buộc ta? Hay coi ta là đồ chơi để chơi đùa? "
Bạch Tố Ly quay lưng, giọng nói nhàn nhạt " Nàng tốt nhất nghỉ ngơi đi ..."
Hắn đi ra cửa, chậm rãi bước trên hành lang, phía dưới cây đào có một ông lão đẹp đẽ xuất hiện, tay cầm quải trượng hướng Bạch Tố Ly đi tới. Ông lão cười híp mắt nói " Bạch công tử đã lâu không gặp, người không phải nên ở trên chín tầng trời sao, thế nào lại chạy xuống nhân gian? "
" Bạch mỗ xảy ra chút chuyện, vẫn chưa phi thăng thành công "
" A, tới cùng xảy ra chuyện gì, phi thăng đối với Bạch công tử mà nói, tựa hồ là chuyện đã chuẩn bị từ nhiều năm nay. Lão phu còn có một nghi vấn, công pháp mà Bạch công tử tu luyện không phải cấm dục sao, như thế nào nhiều ngày qua lại cùng với một nữ tử phàm nhân điên loan đảo phượng "
" Nữ tử đó vô ý xông vào nơi ta chuẩn bị phi thăng, trời xui đất khiến thế nào khiến cho ta bị bản năng nguyên thuỷ khống chế, lấy nguyên hình cùng nàng ấy mây mưa một phen, nguyên dương tan vỡ, bộ phận tinh nguyên tiến vào trong cơ thể nàng, cần phải cùng nàng mây mưa để thu hồi tinh nguyên, lúc đó sẽ có cơ hội phi thăng lần nữa "
" Tinh nguyên kia đã thu hồi toàn bộ về chưa? "
Bạch Tố Ly lắc đầu nói " Chỉ như có như không lấy lại được một chút, cần phải triền miên một thời gian dài, mới có thể thu về toàn bộ, kỳ thực kiếp trước nàng cùng ta có thù oán, bất quá đã trải qua mấy nghìn năm, với lại ta tu luyện thanh tâm quả dục, những ân oán xưa kia đã sớm tan thành mây khói, chỉ là kiếp..."
Ông lão nặng nề thở dài " Hay nàng chính là đại kiếp nạn của ngươi đi "
" Đào Tiên người cũng nên trở về nghỉ ngơi, nàng đã một ngày chưa ăn, Bạch mỗ đi bưng chút đồ ăn cho nàng ấy "
Bạch Tố Ly vung tay áo tiếp tục bước đi, tựa như nhớ đến cái gì, quay đầu lại hỏi " Có một vấn đề thỉnh giáo tiên nhân, người ở nhân gian so với Bạch mỗ dài hơn, biết cách làm sao để một nữ nhân lưu lại? "
Đào Tiên đưa tay vuốt cằm, suy nghĩ một chút nói " Nếu nữ tử chưa có hôn ước, vậy cưới nàng về là được "
Bạch Tố Ly mi tâm cau lại, như có điều suy nghĩ " Cưới sao ..."