86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
Cách Tố mang theo đôi mắt oán hận nhìn lên trời cao, nàng có rất nhiều chuyện để hỏi hắn, nhưng vẫn không tìm được cơ hội để bắt chuyện, cũng giống như A Khắc Lưu Tư vậy, cái gì cũng không sợ, nhưng chỉ ngại trở thành tiêu điểm của mọi người thôi. Huống chi, hắn còn là học viên thích náo động nhất của học viện nữa. Nếu nàng tiếp cận hắn, nhất định sẽ liên hệ với hắn, bởi vì khi ở trước mặt hắn, ánh mắt và thần tình của nàng sẽ tiết lộ bí mật ở trong lòng của mình thôi.
Đi trên đoạn đường này, Cách Tố nhớ lại thời gian phong lưu khoái hoạt của mình và hắn, khiến cho nàng cảm thấy rất ngọt ngào, đồng thời cũng cảm thấy thẹn thùng nữa. Thỉnh thoảng nàng liếc mắt về phía hắn, và cũng vừa vặn đón nhận được ánh mắt khiêu khích của hắn. Mỗi lần như vậy thì nàng lại thấy tim mình như muốn nhảy vọt ra ngoài, thậm chí còn gợi lên lòng cảnh giác của người bạn nữ đi bên cạnh nữa. Nàng ta là một Thủy hệ đại ma pháp sư giảng sư, Lộ Á Ty!
Cuối cùng cũng trở lại học viện, tin tức sớm đã truyền về đây, vì vậy mà tất cả học viện và đạo sư đều được hướng dẫn ra tận cửa học viện để nghênh tiếp.
Chín người ma pháp sư và kiếm sư mặc đồng phục hoàng kim chiến y cùng tiến qua hai hàng người, tiếng hoan hô nổi lên vang dội chào mừng họ, phía trước là một hàng dài toàn những mỹ nữ xinh đẹp, không biết họ là những người ái mộ của ai, nhưng Lưu Sâm không hề lưu ý chút nào, bởi vì hắn biết trong đoàn người đó không có ai ái mộ hắn cả. Bao nhiêu ánh mắt lướt qua người hắn chỉ là thoáng qua, có lẽ chúng đổ dồn lên người Tư Tháp là nhiều nhất!
Tuy rằng vóc dáng của hắn cao hơn Tư Tháp, mà vẻ ngoài cũng không kém cho gã, nhưng xuất thân của Lưu Sâm lại hoàn toàn khác xa Tư Tháp, nên hắn không có lý do ôm hận với bằng hữu của mình.
Lưu Sâm đưa mắt nhìn qua những trang giai nhân kia, hắn có một cảm giác lạ lùng, xem ra địa vị của Lệ Nhã cũng được nâng cao hơn một phần ở trong mắt hắn. Bởi vì nếu nàng ta có thể tranh được Tư Tháp từ tay những mỹ nữ kia thì hẳn là phải có bản lãnh đặc biệt nào đó, tỷ như công phu trên giường hay gì gì đó, vv....Suy nghĩ dâm đãng này đương nhiên chỉ là lối suy nghĩ cá nhân của hắn mà thôi.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn dừng lại ở trên khuôn mặt của một vị cô nương đang đứng trong rừng người. Thần tình của hắn cũng trở nên rất kỳ quái!
Vị cô nương kia cũng nhìn hắn chăm chú và nàng chợt mỉm cười thật tươi, tươi như một đóa hoa xuân đang nở rộ vậy.
Lưu Sâm vội vàng nhảy xuống lưng bạch lộc, rồi chạy tới trước mặt vị cô nương kia và gọi:
- Cách Phù!
Nếu như còn có nữ hài nào có thể khiến cho hắn khích động như vậy, thì chỉ có Cách Phù đang đứng lẫn trong đám học viên này thôi.
Dòng người vẫn lặng lẽ tiến về phía trước, Tư Tháp quét mắt nhìn lại Lưu Sâm một cái, gã hơi do dự một chút nhưng cũng tiến tới trước, cả Ưu Lệ Ty cũng tiến qua hắn, nhưng sau đó lại lặng lẽ quay đầu lại và tỉ mỉ quan sát Cách Phù, trông có vẻ như mới nhìn thấy Cách Phù lần đầu tiên vậy. Cách Tố cũng quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi nhanh chóng bỏ đi luôn.
Cách Phù đứng trong đám học viên, bên cạnh nàng có khá nhiều nữ sinh vây quanh! Không có khoảng cách! Điều này nói lên việc gì? Nó nói rõ bệnh của nàng đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa lại còn được mọi người tiếp nhận. Ở dọc đường đi, hắn vẫn luôn nghĩ ngợi, không biết bệnh của nàng đã như thế nào rồi, không biết có khỏi được hay không?
- A Khắc Lưu Tư!
Cách Phù nhón chân lên rồi nói khẽ vào tai hắn:
- Ta nghe người ta kể chuyện ngươi thi đấu. Ngươi...giỏi lắm! Ngươi là người giỏi nhất!
Vừa nói, trên mặt nàng vừa tràn đầy nét vui mừng và khích động.
Lưu Sâm mỉm cười rồi cất giọng ôn nhu, nói:
- Cách Phù, có muốn nghe truyện cổ tích không? Để ta nói cho ngươi biết kết cuộc nhé....tiểu cô nương khả ái bị cấm chế kia rốt cuộc cũng thoát ra khỏi tòa tháp âm u, và sau đó tiến nhập vào thế giới xinh đẹp muôn màu muôn vẻ!
Nụ cười của hắn có phần hơi cổ quái, mà thanh âm cũng hơi khích động.
- Đúng vậy!
Cách Phù nhẹ giọng nói:
- Ta cũng kể cho ngươi một kết cuộc....Ngươi xem qua một chút đi, ta có thay đổi gì không?
Tuy đang đứng lẫn trong đám đông, nhưng Lưu Sâm đang mặc kim y thì vẫn rất nổi bật, vì vậy mà cũng hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt quan tâm của các nữ sinh. Lúc này Cách Phù lại đỏ mặt lên và nói:
- Ngươi xem....y phục của ta này!
Y phục? Y phục có đẹp không? Lưu Sâm quan sát thật tỉ mỉ, sau đó nụ cười của hắn càng tươi hơn:
- Đồng phục học viên! Ngươi cũng là ma pháp học viên?
- Đúng vậy! Và còn là Phong hệ học viên nữa!
Cách Phù cười khanh khách rồi nói:
- Sư huynh, ngươi cần phải giúp ta nhiều đấy! Hi hi...ta đi trước đây!
Nói xong thì nàng chen vào đám đông rồi mất dạng luôn.
Lưu Sâm lướt mắt qua đám nữ sinh kia, trong mắt hắn hiện lên vài phần cảm kích. Bọn họ không phải đến đây vì hắn, có thể nói là họ ghét hắn tới cực điểm, nhưng hắn phải công nhận là họ đã tiếp nhận Cách Phù! Hắn có thể không dây dưa với họ, nhưng Cách Phù cần được họ tiếp nhận! Chỉ cần họ chịu tiếp nhận Cách Phù thì đó đã là điều khiến hắn cảm kích họ nhiều lắm rồi.
Thế rồi hắn nhẹ nhàng tung mình lên lưng bạch lộc rồi đuổi theo đoàn người phía trước. Sau đó hắn tìm được chỗ ngồi của mình ở trên đài cao, đó là vị trí thứ hai! Điều đó đã cho hắn nhiều mặt mũi lắm rồi, bởi lẽ đáng lý ra thì ma pháp phụ phải được xếp ở cuối hàng, nhưng chuyến này hắn lập công lớn, vì vậy mà được xếp vào ngồi giữa Á Sắt và Tư Tháp.
- Trong cuộc thi đấu lần này, chúng ta đã đoạt được giải quán quân!
Thanh âm của Tố Cách Lạp Tư truyền đi khắp các nơi trong sân:
- Có được thành quả đó thì đều phải cám ơn tổ hợp anh hùng của chúng ta - Hoàng kim tổ hợp! Nào, hãy tặng cho các anh hùng của chúng ta những tràng pháo hoa thật lộng lẫy xem nào!
Lời lão vừa dứt thì ở trên đài liền có bốn lão giả cùng bước ra, ai nấy đều chỉ ngón tay lên trời rồi cùng phát động ma pháp. Từ ngón tay của họ, từng trái hỏa cầu được bắn lên không rồi đụng vào nhau và nổ ra những quang hoa rực rỡ. Lúc này những người đứng xem ở dưới đài đều vỗ tay rầm rầm tán thưởng rất vang dội.
Tố Cách Lạp Tư lại lên tiếng:
- Vì để chúc mừng sự thắng lợi lần này, năm nay bổn học viện sẽ nghỉ hai tháng, sau hai tháng đó sẽ lại bắt đầu nhập học!
Lần này tiếng hoan hô lại còn vang dội hơn trước, bởi lẽ các học viên đều đến từ bốn phương tám hướng, có người cách xa quê hương tới mấy ngàn dặm, mà bọn họ đều là những người trẻ tuổi, sau khi rời nhà lâu ngày thì tất sẽ đều nhớ nhà. Đáng lẽ họ không có ngày nghỉ, nhưng cuộc thắng lợi lần này đã khiến cho viện trưởng thấy hưng phấn, nên mới cho phép mọi người nghỉ hai tháng. Tất nhiên đó là một sự tưởng thưởng khá hậu cho các học viên của mình!
- Trong một tháng sắp tới đây, anh hùng tổ hợp của chúng ta sẽ học chung một lớp, tập trung tiến hành dung hợp về đủ các phương diện và cùng huấn luyện với nhau, để trong tương lai, họ có thể đạt được thành tích tốt hơn!
Lần này tiếng hoan hô lại phát ra từ một tiểu đội, Khắc Nại và Ưu Lệ Ty đều liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều vui mừng vô cùng; còn Tư Tháp và Lưu Sâm thì nắm chặt tay nhau tỏ vẻ cực kỳ hoan hỷ. Trên sắc mặt của Cách Tố cũng có phần vui mừng, tình lang của nàng từ lớp cấp bốn mà nhảy vọt lên lớp đỉnh cấp, hơn nữa lại còn được miễn kiểm tra, đó chính là kỳ tích của học viện. Quả nhiên hắn đã sáng lập được kỳ tích rồi!
Chỉ có sắc mặt của Á Sắt là vẫn âm trầm nhăn nhó. Tuy mọi người vẫn công nhận địa vị số một của gã, nhưng sau lưng gã thì hai người nọ vẫn đối địch với gã, và cũng không xem ai ra gì. Đôi bên tỏ ra rất thân thiết, nhưng lại quên đi ở trên họ còn một người nữa! Đã vậy mà cả nhóm lại còn phải học chung một lớp với nhau nữa hay sao? Kiếm sư và ma pháp sư có thể dung hợp được hay sao? Mà tại sao lại muốn dung hợp?
Tố Cách Lạp Tư vừa nói xong thì ung dung phi thân đáp xuống. Trong lúc còn lơ lửng ở giữa chừng không, ánh mắt của lão lộ ra tia thâm ý, tuy rằng lần này thắng lợi, nhưng lão có một mối lo, đó là sự hòa hợp của cái tổ hợp này. Từ trước tới nay, lão càng lúc càng nhận ra cái tổ hợp này đã có vấn đề, mà vấn đề lại nằm ở hai ngôi sao sáng nhất, một là tôn nhi của lão (tuy rằng biểu hiện của Lưu Sâm đã khiến cho lão có cái nhìn khác hẳn lúc trước với hắn, nhưng lão còn lâu lắm mới nhận định hắn là ngôi sao sáng của Hoàng kim tổ hợp), và một người khác là Á Sắt. Khi một tổ hợp có một cái đầu tàu thì người ta rất có thể đánh đâu thắng đó, nhưng nếu có hai cái đầu tàu thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp ngay. Vì vậy mà bây giờ phải giải quyết vấn đề này trước đã, mà phương thức giải quyết nó sẽ được sinh ra trong thời gian dung hợp bọn họ.
Tất cả mọi việc kết thúc!
Lưu Sâm lập tức cởi bộ hoàng kim y phục ra rồi cười nói:
- Bây giờ mới đúng là thoải mái đây! Ta cảm thấy dường như mình vừa đứng trên sân khấu mà diễn kịch suốt ba ngày ròng vậy.
Cảm giác của hắn đúng là như vậy, bởi vì từ lúc lên đường trở về tới nay, hắn luôn phải mang theo cái chiêu bài này mà sinh hoạt trước mắt đám đông, điều này thật khiến cho hắn thấy khó chịu!
- Màn diễn này ai nấy cũng đều ao ước có được đấy!
Ưu Lệ Ty vừa mỉm cười vừa ném bộ hoàng kim y phục lên không, để lộ ra bộ trường bào trắng toát ở bên trong.
Lưu Sâm khó khăn dời ánh mắt của mình đi, rồi nói:
- Ta đột nhiên cảm thấy nữ hài tử nên học hai loại ma pháp, một là Thủy ma pháp, hai là Quang Minh ma pháp!
Thanh âm của hắn khá nhỏ.
Tư Tháp nghe vậy thì cũng nhỏ giọng hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì Thủy ma pháp có thể khiến cho nữ hài thấm nhuần nữ nhân vị, còn Quang Minh ma pháp thì có thể khiến cho các nữ hài trở nên thánh khiết và cao quý.....Tư Tháp, ý trung nhân mà ngươi không định thay đổi kia đang theo học môn ma pháp nào thế?
Tư Tháp mỉm cười:
- Vừa khéo lại là Thủy ma pháp! Nhưng dường như ta không cảm giác ra được nàng có chút nữ nhân vị tí nào.....tuy nhiên, ta cũng hiểu được ý ngươi. Huynh đệ, để ta nói giúp ngươi nhé?
Gã vừa nói, vừa nheo nheo mắt nhìn về phía Ưu Lệ Ty.
Lưu Sâm gạt phăng đi:
- Ngươi đừng có nhúng tay vào!
Lúc này Ưu Lệ Ty bước tới gần hai người họ và cười hỏi:
- Hai ngươi đang nói chuyện gì đó, nói ta nghe với!
Tư Tháp khẽ ho khan rồi nói:
- Ưu Lệ Ty, chúng ta không có nói xấu ngươi, chỉ có A Khắc Lưu Tư nói rằng: ngươi là nữ hài cao quý nhất, thánh khiết nhất, và đáng yêu nhất mà hắn đã từng gặp. Ngươi bảo hắn tự mình nói ra đi, hắn nói còn dễ nghe hơn ta nữa đấy, ha ha.....
Vừa dứt lời, gã đã phóng mình lao đi mất dạng.
Ưu Lệ Ty thoắt dừng chân, khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên, cả Lưu Sâm cũng hơi sửng sốt. Hắn hung hăng nhìn theo bóng lưng của Tư Tháp rồi gọi với theo:
- Tư Tháp, ngươi thiếu ta một quyền đấy!
Ở sau lưng hắn chợt có một giọng nói truyền đến:
- Ta còn tưởng rằng A Khắc Lưu Tư đã thay đổi, thì ra không có, mà vẫn còn như cũ....
Nói xong, nàng cũng chạy đi, trông nàng hơi có phần khẩn trương. Chẳng lẽ nàng thấy thất vọng sao? Hình như có hơi giống! Điều này khiến cho cõi lòng của Lưu Sâm hơi thấy lành lạnh, lại có bộ dáng đó rồi. Mà bộ dáng đó là bộ dáng gì? Đáng tiếc là lúc này hắn không nhìn thấy được sắc mặt của Ưu Lệ Ty, bởi vì thần thái của nàng lúc này là vừa thẹn vừa mừng, hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường.
Khắc Nại thấp giọng nói:
- Bằng hữu, ta thấy các ngươi thật là....
Lưu Sâm quay phắt người lại:
- Ê, có gì mà coi chứ? Bộ không thấy tiểu muội muội khả ái kia đang nháy mắt ra hiệu với ngươi sao?
Nói xong thì hắn cũng quay mình bỏ đi nốt. Chỉ thấy Khắc Nại đứng đó ngơ ngác xuất thần. Tên bằng hữu này của gã rất tốt, nhưng tại sao lại không có nữ nhân nào hoan nghênh hắn? Hay là có cần mình phải ra tay giúp hắn một phen không? Đột nhiên ở bên cạnh gã vang lên một giọng nói:
- Khắc Nại, mau theo ta đi dạo chơi.....
Khắc Nại quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh lâu thật lâu.
Tiểu cô nương kia bị gã nhìn đến nỗi cảm thấy không tự nhiên, nàng không biết tại sao gã lại nhìn mình như vậy, nên lên tiếng hỏi:
- Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ không nhận ra ta à?
- Ta đang ngắm nhìn đôi mắt mỹ lệ của ngươi! Tiểu muội muội khả ái, ngươi muốn đi đâu chơi nào?
Tiểu cô nương chìa bàn tay nhỏ bé về phía gã rồi cười nói:
- Ngươi cũng biết nói như thế à, ta vui lắm......