73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
Một tên nam nhân lên tiếng:
- Ma tinh, kim tệ, bạch lộc, và cả trường kiếm nữa!
- Có bản lãnh....
Cách Tố vừa định lên tiếng thì Lưu Sâm đã cắt ngang lời nàng:
- Được, chúng ta cho các ngươi hết!
Cách Tố nghe vậy thì rất sửng sốt, sao hắn lại ngoan ngoãn như thế chứ? Chẳng lẽ hắn chỉ là một cái túi rơm thôi sao? Ở nhà thì lợi hại, còn ra khỏi cửa thì liền như một cái thùng rỗng tuếch?
Ngay cả đối phương cũng rất sửng sốt, họ đã gặp qua rất nhiều khách qua đường ngoan ngoãn, nhưng chẳng lẽ hai người này lại là loại khách biết nghe lời đó sao?
Lúc này lại nghe Lưu Sâm nói:
- Đã cho các ngươi hết các thứ rồi, vậy bây giờ cho chúng ta đi qua được chưa?
Vị đại nương ôm thanh kiếm mẻ kia đột nhiên lên tiếng:
- Vị công tử này cũng rất biết nghe lời đấy, không tệ chút nào!
Sau khi tán dương một câu, bà ta lại nói thêm:
- Ngoài tất cả hiện vật ra, còn phải để lại người bạn đồng hành của ngươi nữa, để ả hầu hạ cho nhị vị đại ca đây.
Cách Tố nghe vậy thì trầm mặt xuống:
- Ngươi muốn chết?
Nói xong, nàng liền vung tay lên định động thủ, nhưng Lưu Sâm đã kéo tay nàng xuống rồi nói:
- Vậy thì phải hỏi nàng ta rồi, nhưng dù câu trả lời của nàng ta thế nào, có phải là ta có thể bỏ đi được chứ? Nếu chư vị không có ý kiến gì, vậy xin cho ta rời khỏi đây nhé, một mình bỏ đi thôi!
Lời hắn vừa thốt ra thì ai nấy đều ngơ ngẩn cả ra, kể cả Cách Tố nữa. Nam nhân không có chí khí thì họ đã gặp nhiều, nhưng Cách Tố cảm thấy rất thất vọng. Lúc này nàng dường như không nhìn thấy ai nữa hết, mà chỉ nhìn sang Lưu Sâm, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng, nhưng Lưu Sâm vẫn nhẫn tâm quay đi. Hắn cười nói:
- Làm nam nhân thật là tốt ghê. Chư vị, xin nhường đường cho ta qua đi!
Hắn vừa nói vừa bước đi, nhưng những người kia lại không có ai nhường đường cho hắn cả.
Lưu Sâm lộ vẻ sửng sốt:
- Chẳng lẽ đại nương cũng có hứng thú với tại hạ?
Đại nương cười nhạt:
- Đúng vậy!
Lưu Sâm đứng lại, hắn thở dài nói:
- Rốt cuộc ta cũng hiểu ý đồ thật sự của các ngươi rồi.
Hắn chỉ về phía ba người rồi nói:
- Nói mau, là ai đã sai khiến các ngươi đến lấy mạng của A Khắc Lưu Tư ta?
Những người này không vì ma tinh, không vì kim tệ, cũng không vì bạch lộc, và thậm chí cũng không vì mỹ nữ như lời họ nói, mà mục đích thực sự của họ lại giống hệt của những tên sát thủ đêm nọ: Giết hắn!
Trong lúc mọi đều sửng sốt, Lưu Sâm quay đầu lại nói:
- Xin lỗi Cách Tố, ta chỉ muốn thử xem ý đồ thật sự của họ mà thôi. Hiện tại đã chứng thực được rồi, nàng không phải là mục tiêu của họ, là ta mới phải!
- Tại sao?
Sự đau lòng của Cách Tố sớm đã bị tiêu tan, nhưng nàng lại không hiểu gì cả.
Lưu Sâm hững hờ đáp:
- Điều này thì phải hỏi họ rồi. Ai muốn nói cho ta biết?
- Đúng là một tiểu tử rất tinh minh!
Một hán tử đứng trên tảng đá cười to, nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, nhưng bọn gia gia phải giết ngươi, nên không muốn nhiều lời với ngươi!
- Động thủ!
Cách Tố thét lớn một tiếng rồi một trận gió chợt ập tới, lá bay tứ tung, còn người của nàng thì đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tên ma pháp sư kia. Hai tay nàng vừa vung ra thì lập tức có bốn mũi Phong nhận bay tới, và chúng phủ chụp lấy xung quanh gã. Theo nhận xét của nàng, tên ma pháp sư này mới là kẻ địch lớn nhất và cũng là người lợi hại nhất. Quả nhiên, Phong nhận của nàng vừa bay tới thì trong không khí liền có một lớp nước trong suốt hiện ra, nó mang theo những tiếng loạt xoạt vang lên không dứt, Băng tường thuật!
Bốn mũi Phong nhận chém vào Băng tường, chúng và Băng tường lập tức cùng tan rã. Đối phương đúng là Thủy hệ ma pháp sư rồi, điều đó cho thấy phán đoán của nàng không sai chút nào.
Nàng vừa ra tay thì đã sử dụng tới chiêu số cao diệu, cho thấy tu vi ma pháp cực cao, nhưng ba gã kiếm sư không hề kinh ngạc chút nào, vì đúng như Lưu Sâm dự đoán, họ đã sớm biết trình độ của phe mình, nên cũng đã sớm biết trình độ đại ma pháp sư của Cách Tố.
Thân thể Lưu Sâm chớp động, hắn như mũi tên rời cung và bắn thẳng về phía bên trái!
Bên trái không có ai! Hắn muốn chạy trốn?
Một trong hai trung niên đang đứng trên tảng đá lớn thấy vậy thì hơi sửng sốt, chỉ nghe "keng" một tiếng, trường kiếm của gã đã rời khỏi vỏ, kiếm quang lập lòe, rồi nhắm thẳng vào sau lưng của Lưu Sâm mà đâm tới. Tuy hắn chạy nhanh, nhưng khi trường kiếm của tên kiếm sư này khẽ động thì người của gã đã ở trong không trung rồi; so với tốc độ của Lưu Sâm còn có vẻ nhanh hơn, còn mũi kiếm của gã thì mang theo hàn quang mà đâm vào lưng của Lưu Sâm.
Trung niên đại kiếm sư vừa xuất chiêu vừa nghĩ thầm: "Thực lực và đảm lượng của người này chẳng ra cái gì cả, vậy tại sao những người trước lại thất thủ chứ?"
Thoạt nhìn thì gã đã chiếm hết thượng phong, còn hai tên kiếm sư còn lại thì cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng họ chỉ hơi di chuyển một chút để bít kín đường lui của Cách Tố mà thôi, chứ họ cũng không hề tham dự vào.
Mũi trường kiếm của trung niên kiếm sư chỉ còn cách lưng Lưu Sâm có một thước, nhưng đột nhiên bóng dáng của hắn biến mất tăm, còn ở trước mặt là một tảng đá lớn. Trường kiếm của đại kiếm sư đâm hụt vào khoảng không, gã lập tức bẻ ngoặt về hướng trái của tảng đá trước mặt. Gã đoán rằng Lưu Sâm đã trốn ở phía sau tảng đá kia, và gã đã đoán trúng, bởi vì lúc này gã đã thấy được Lưu Sâm. Lúc này hắn đang ngồi xổm dưới đất và cười hì hì.
Bỗng nhiên có một quả đấm từ phía dưới móc lên, tốc độ nhanh đến nỗi khó tưởng nổi. "Bình" một tiếng thật lớn, gã đại kiếm sư cảm thấy bụng mình đau nhói, tựa hồ tất cả ruột gan phèo phổi đều cùng lúc bị nát bấy vậy, trường kiếm của gã đâm vào khoảng không ở trên đầu Lưu Sâm, nhưng toàn thân gã thì bay bổng lên cao cùng với một chùm máu tươi, sau đó thì gã rơi xuống đất, toàn thân mềm như bùn.
- Ca ca!
Một thanh âm phẫn nộ vừa tràn ngập thống khổ vừa tràn ngập sự khó tin vang lên. Một đại kiếm sư đã chết như thế sao?
Thân ảnh của Lưu Sâm lại xuất hiện ở trên tảng đá lớn, hắn ngượng ngùng xoa xoa tay, rồi nói:
- Xin lỗi, ta đánh không lại hắn, nên phải dùng tới chút kế sách đánh lén thôi!
- Ta giết ngươi!
Lời vừa dứt, một thân ảnh lập tức xuyên không bay lên, chính là gã kiếm sư cao to còn lại. Tiếp theo đó là một thân ảnh khác cũng lao tới, đó chính là nữ kiếm khách kia, hai người một trái một phải cùng lúc giáp công. Đánh lén? Trung niên kiếm sư quá thương tâm vì cái chết của ca ca mà đã sớm mất đi thần trí, nhưng còn nữ kiếm sư này là người ngoài cuộc nên đã nhìn thấy đối phương đang dùng kế, và lần này cũng vậy, bà ta không thể tiếp tục để cho đồng bọn của mình bị thất thủ được.
Kiếm của đại kiếm sư ở trong không trung, vậy thì người cũng ở trong không trung. Mũi kiếm chỉ vào giữa ngực Lưu Sâm, đột nhiên hắn ngã xuống, và cú ngã đó tất nhiên là khiến cho hắn rơi xuống đầu bên kia của tảng đá rồi. Mũi kiếm của đại kiếm sư đột nhiên trầm xuống, nhưng trước mặt y chợt thấy bụi bay mù mịt. Bụi bay mù mịt cũng không sao, vì với đấu khí hộ thể của y thì mấy cái thủ đoạn tào lao này sẽ không đả thương được y, nhưng bỗng nhiên hậu tâm của y chợt đau nhói lên, thế rồi thân thể của y ngã nhào lên tảng đá, miệng phun ra một vòi máu xen lẫn nội tạng vỡ nát. Trong lúc sắp chết, y chỉ cảm nhận được tốc độ của tên địch thủ này quá nhanh, rõ ràng là hắn đang ở phía trước đám bụi cát kia mà, vậy hắn đã chuyển người ra sau lưng mình từ lúc nào chứ?
- Phong ma pháp có thể khiến cho bụi bay mù mịt!
Lưu Sâm nhìn vị đại nương đang đứng cách đó chừng năm trượng và đang có vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Hắn nói với giọng chân thành:
- Chờ ngươi đuổi theo đồng bọn rồi thì nói cho hắn biết, sẵn đó chuyển lời xin lỗi của ta giùm luôn, bởi vì ta đã dùng một chút kế sách nho nhỏ!
Một tảng đá lớn, hắn chuyển tới chuyển lui mà giết được hai tên đại kiếm sư, như vậy mà chỉ dựa vào chút kế sách thôi sao?
Trong lòng nữ kiếm sư chợt dâng lên một cổ hàn ý. Là một đại kiếm sư thân trải trăm trận, bà ta không phải là chưa từng thấy người chết, và cũng không phải là chưa từng bị thất bại, nhưng tất cả những sự thất bại đó đều là khi đối địch với cao thủ cao cấp và dùng tới đấu khí và thân pháp mà giao tranh chính diện; nhưng bà ta chưa từng trông thấy cao thủ cao cấp nào khi giao đấu thì trước tiên bỏ chạy, sau đó mới quay lại giết người, và lại càng chưa từng thấy cao thủ nào dùng bụi cát để che mắt địch nhân cả.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt mấy tiếng vang lên liên tục, Lưu Sâm hơi nghiêng người nhìn sang, bốn cái bóng huyễn ảnh ở bên kia chậm rãi ngưng tụ lại và để lộ ra khuôn mặt của Cách Tố đầy vẻ mệt mỏi, còn đối diện nàng là tên ma pháp sư đang đứng giữa đống băng bị vỡ nát, và hai tay gã thì đang ôm chặt lấy yết hầu của mình, sau đó thì từ từ ngã xuống.
Hai mắt của gã ma pháp sư kia trợn trừng thật lớn, muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng gã lại không thốt thành lời được; mà lúc này Cách Tố cũng đang ngạc nhiên hết sức:
- Ngươi.....ngươi giết đại kiếm sư?
Khi đại kiếm sư xuất thủ, nàng đã thấy được điều đó, vì vậy mà trong lòng nóng nảy nên mới mạo hiểm đánh ra một kích, dùng Huyễn ảnh phân thân mà đánh bại cường địch. Đến khi nàng thành công rồi thì cuộc chiến đã thiếu đi hai đại kiếm sư. Chẳng lẽ chúng đều chết dưới tay hắn? Hắn có bản lãnh đó sao?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Đây cũng không phải là lần đầu ta giết đại kiếm sư, nhưng lần này có vẻ thuận tiện hơn rất nhiều!
Nói xong, hắn lại chuyển sang vị đại nương kia rồi nói:
- Lão bà bà, lần trước các người phái ra hai đại kiếm sư để giết ta, còn lần này lại phái ra ba người, chẳng lẽ các người cho rằng công phu của bản nhân tiến bộ chậm như thế hay sao?
Bỗng nhiên có một thanh âm chợt vang lên:
- Thủ lãnh không hề xem thường ngươi, chỉ có ta là xem thường ngươi thôi. Bây giờ xem ra....đúng là thủ lãnh rất cao minh!
Nói xong, người đó lại thở dài một hơi, sau đó thì dưới vách đá đối diện liền thấy xuất hiện thêm một người nữa. Đó là một lão giả cao gầy. Trong tay lão cầm một thanh trường kiếm liền vỏ.
Cách Tố vừa thấy lão thì sắc mặt trắng bệch ra, tuy nàng không nhìn ra được công lực của lão, nhưng lão xuất hiện quá đột ngột. Nếu lão xuất hiện đột ngột như thế ở sau lưng mình, vậy thì mình sớm đã chết rồi. Người có thế giết được mình dễ dàng như thế thì có thể là ai đây?
Nữ kiếm sư kia vội khom mình thưa:
- Thuộc hạ vô năng, khiến cho....Nhĩ lão phải đích thân xuất mã!
Lão giả hờ hững nói:
- Không ngờ A Khắc Lưu Tư, một công tử gia ăn chơi trác táng, một ma pháp học viên cấp bốn mà có thể khiến cho bản nhân phải đích thân ra tay ư? Chẳng lẽ ma pháp phụ đã đạt đến mức khiến cho người trong thiên hạ đều không hiểu nổi hay sao?
Lưu Sâm mỉm cười:
- Ngươi tự mình xuất thủ? Chẳng lẽ Nhĩ lão là người rất nổi danh à?
Cách Tố bước đến đứng cạnh Lưu Sâm rồi cười lạnh nói:
- Ngươi tốt nhất là đừng xuất thủ!
- Tại sao?
Ánh mắt của lão giả dừng lại trên người nàng:
- Nếu tiểu cô nương có thể dùng lời nói mà khiến cho bản nhân không động thủ thì đó đúng là bản lãnh của ngươi!
- Lý do rất đơn giản!
Cách Tố nói:
- Nếu như người ở dưới cấp đại kiếm sư, vậy thì cuộc diện hôm nay phần thắng sẽ nghiêng về phe ta. Còn nếu như người là kiếm thánh, ngươi cũng sẽ không giết nổi A Khắc Lưu Tư. Chỉ cần hắn chạy thoát được, sau đó sẽ tả lại dung mạo của ngươi cho Tố Cách Lạp Tư viện trưởng biết, vậy ông ta sẽ biết được ngươi là ai ngay! Sau này dù cho ngươi có trốn tận chân trời hay góc bể, tất sẽ không thoát khỏi sự truy sát của ông ta!
Ý của nàng rất rõ ràng, nếu như trình độ của lão giả này cao hơn đại kiếm sư thì tất nhiên lão là kiếm thánh rồi. Mà ở trên đại lục này, kiếm thánh cũng không có nhiều lắm, hầu như gia gia nàng đều biết họ hết.
- Ta không giết được hắn à?
Lão giả cười nhạt, nói:
- Dường như ngươi có kỳ vọng rất cao đối với gã học viên này thì phải?
Thật ra Cách Tố không có kỳ vọng cao như thế đối với Lưu Sâm, bởi vì nếu muốn thoát chết ở dưới kiếm của kiếm thánh thì ngay cả nàng cũng chưa chắc làm được, nhưng chẳng qua là nàng đang hư trương thanh thế mà thôi. Gia gia mới là tấm lá chắn vững vàng nhất của nàng, vì vậy mà nàng chỉ hy vọng lão giả kia tin rằng tên học viên của mình thật sự có thể bỏ chạy được mà không dám động thủ thôi.