382 Chương 382: Mỹ Nữ Sát Thủ
oooOooo
Hoàng hôn, Địa Tinh sơn cốc!
Bên trong sơn cốc tối om là những thạch sơn nhẵn bóng. Dưới thạch sơn là những huyệt động nằm san sát nhau rất chỉnh tề, và từ miệng của các huyệt động đó đều phát ra những tia u quang lập lòe. Trong một căn thạch động lớn nhất, một lão Địa Tinh mặc y phục màu đất đang ngồi trong một góc tối nhất của thạch động, trông lão gần như là hòa nhập vàu bức tường đất ở phía sau luôn vậy.
Lúc này có một gã Địa Tinh tiến vào động, rồi khom người bẩm: - Bẩm báo tộc trưởng, bọn chúng đã trở về thành rồi!
Tộc trưởng vội hỏi: - Tên....tên A Khắc Lưu Tư kia có nói gì không?
- Hắn nói: "Nếu như Tư Tháp đã không sao thì cũng không cần đi hỏi tội Địa Tinh nữa, chi bằng trở về thành say sưa còn hơn!"
Tộc trưởng nghe vậy thì thở phào một hơi, rồi nói: - Tốt rồi, tốt rồi! May mà trưởng lão cao minh, đã dốc hết sức để bảo vệ tính mạng cho gã Tư Tháp kia, nhờ vậy mà bây giờ mới giữ được cuộc diện hòa bình!
Một vị trưởng lão ngồi kế bên tộc trưởng liền cười nói: - Tất cả đều nhờ tộc trưởng tài bồi thôi. Bộ tộc Địa Tinh chúng ta tuy có thực lực hùng hậu, nhưng ở dưới tay của một thần nhân thì thật chẳng đáng là gì. May mà thuộc hạ biết được gã Tư Tháp kia lại là bằng hữu của hắn.
Thì ra tính mạng của Tư Tháp được bảo toàn là nhờ vào uy danh của Lưu Sâm!
- Tất cả đã làm xong rồi. Bây giờ có thể....nói chuyện với người kia được rồi!
Tộc trưởng đứng dậy, hai người trưởng lão khác cũng bám theo sau. Ba người đi qua một thông đạo lớn để tiến vào một căn phòng ở bên trong. Lúc này cửa phòng được mở ra, bên trong có một người hắc y bịt mặt đang đứng xoay lưng ra cửa. Khi nghe tiếng chân của tộc trưởng tiến vào phòng, người nọ liền chậm rãi quay người lại, ánh mắt của y phát ra hàn quang lấp lánh. Toàn thể khuôn mặt của y đã được che kín, chỉ hở ra đôi mắt mà thôi. - Tất cả mọi việc đều làm thỏa đáng cả!
Tộc trưởng trầm giọng nói: - Ngươi có thể giao hàng cho chúng ta rồi!
- Tốt!
Người bịt mặt cũng trầm giọng thốt: - Ta sẽ giao lại bí quyết để chế luyện binh khí cho các ngươi!
Nói xong, y khẽ giơ tay lên, trong tay y liền xuất hiện một thanh chủy thủ đen kịt nhưng lại phát sáng lập lòe. Người bịt mặt nhìn mũi nhọn của thanh chủy thủ với ánh mắt chan chứa cảm tình, rồi nói: - Đây là thanh chủy thủ sắc bén nhất trong thiên hạ. Các ngươi có thể....thử trước xem thế nào!
Vừa dứt lời, tay của y chợt vung lên, lập tức thấy hàn quang xẹt về phía hai cái đầu ở phía trước. Tiếp theo cũng có hai tiếng xẹt xẹt lớn vang lên phát ra từ tay tộc trưởng. Thì ra chẳng biết từ lúc nào, trong tay lão cũng đã thấy xuất hiện một thanh binh khí rất kỳ quái, hoặc cũng có thể là ám khí cũng nên!
Trong huyệt động chật hẹp bỗng nhiên có ám khí bay ra vù vù, cho dù là ai thì cũng sẽ không kịp trở tay, nhưng người bịt mặt kia chỉ hơi kinh hãi một chút thôi, rồi y lập tức vung thanh chủy thủ loang loáng. Những kia quang mang đen kịt liền vây phủ lấy toàn thân của y và tạo thành một tấm thuẫn kiên cố. Chỉ nghe những tiếng leng keng vang lên không ngớt, cùng với hoa lửa bay ra tung tóe, vô số mũi ám khí thật nhỏ đều bị hất bay về phía vách động.
Tộc trưởng quát vang: - Bắt hắn lại!
Lời tộc trưởng vừa dứt, ở trong động liền thấy xuất hiện hơn mười người, trong tay ai nấy cũng đều cầm những loại ám khí kỳ quái nọ. Lúc này người bịt mặt chợt quát lớn một tiếng, sau đó thì y khẽ điểm ngón chân xuống đất, rồi toàn thân liền bắn về phía cái đầu to lớn nhất ở bên cạnh. Chỉ thấy hắc ánh lóe lên, điều đó cho thấy y đã di động, mà một khi đã động thì thân pháp lại nhanh như sấm sét. "Vèo" một cái, y đã lướt qua sát bên cạnh tộc trưởng, đồng thời y cũng khẽ lật tay một cái, thế là cánh tay phải của tộc trưởng liền bị đứt lìa. Lão còn chưa kịp kêu lên đau đớn thì thân ảnh của địch nhân đã biến mất vô tung vô ảnh rồi.
Không gian bên ngoài được hoàng hôn phủ trùm, người bịt mặt chỉ khẽ điểm đầu ngón chân một cái thì cả thân y đã lao đi tới hơn mười trượng. Khi chân của y chạm đất thì tốc độ dĩ nhiên là cực nhanh, nhưng khi y phi hành trên không thì tốc độ lại càng dị thường hơn, căn bản là không có ai có thể dùng tên mà bắn theo y được.
Chỉ một lần nhấp nhô đầu tiên thì y đã lao đến gần hồ nước, bỗng nhiên bên cạnh hồ nước chợt có rất nhiều đầu người xuất hiện, ngay cả trong nước hồ cũng có đầu người ló ra. Chẳng những ba mặt ở trên đất đều bị người bao vây, mà còn có cả những tấm lưới đen tuyền và óng ánh nữa. Hơn mười tấm lưới lớn lập lòe ánh sáng đều được mở ra, mà trên lưới đều có gắn những gai nhọn hình răng sói đen kịt. Hiển nhiên là chúng đều được tẩm độc. Người bịt mặt vội dừng lại. Y bắt buộc phải dừng lại, bởi vì dù cho tốc độ của y có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào lao xuyên qua lưới mà không chạm vào chúng được.
Hảo Địa Tinh! Chúng đã thiết kế trận võng này để nhắm vào y đây mà. Rõ ràng chúng đặc biệt thiết kế trận võng này là để nhắm vào các cao thủ về tốc độ đây!
Chợt có thanh âm vang lên: - Trưởng lão đã sớm phòng bị tiểu tử ngươi sẽ lật lọng rồi. Hừ, hãy mau ngoan ngoãn giao ra phương pháp chế luyện tinh chủy đây, nếu ngươi chịu nghe lời thì hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không thì....bằng không thì ngươi nhất định sẽ bị bầm thây thành vạn đoạn cho xem!
Người vừa lên tiếng chính là tộc trưởng, trong giọng của lão có kèm theo sự đau đớn và cũng tràn ngập sự thống hận. Lão có thể nhịn được cơn đau mất tay mà nói chuyện như thế, xem như cũng đáng quý lắm rồi. - Loại chủy thủ này không có phương pháp chế tác!
Người bịt mặt cười nhạt, nói: - Nếu có trách thì chỉ nên trách các ngươi quá ngây thơ thôi. Nếu có thể chế tác ra loại chủy thủ có thể phá tan ma pháp của ma pháp sư và đấu khí của kiếm sư, vậy tại sao các kiếm sư trong thiên hạ lại không đeo chúng?
Tộc trưởng nghe vậy thì ngửa mặt lên trời rồi hô lớn: - Giết hắn.....rồi bầm thây ra vạn đoạn!
Bộ tộc Địa Tinh lấy binh khí mà dương danh thiên hạ, vì vậy mà sau khi vừa trông thấy thanh binh khí thần kỳ ở trong tay người bịt mặt, thứ mà chúng đã thèm muốn từ lâu, nên sau khi nghe y nêu điều kiện trao đổi, tất nhiên chúng đều nhất nhất nghe theo. Hiện tại chúng đã thi hành xong nhiệm vụ, nhưng đối phương lại lật lọng, chẳng những y đã hủy ước mà lại còn giết đi hai trưởng lão của chúng. Lại thêm mối thù bịt chặt tay nữa, càng nghĩ mà tộc trưởng càng không thể nuốt trôi được mối thù này!
Sau khi lão dứt lời, bốn bề ám khí đều đồng loạt bay ra, phảng phất như là một cơn mưa lớn trong đêm đen vậy, mà cơn mưa này lại là mưa xối xả nữa!
Trận mưa ám khí bắn nhanh về phía mục tiêu một cách rất chuẩn xác! Thậm chí bộ hắc y của đối phương cũng bị trúng ám khí liên tục mà phát ra những tiếng loạt xoạt không ngừng. Chỉ trong nửa khắc thôi thì bộ hắc y đã bị ám khí cắt ra tơi tả. Khi đám Địa Tinh thu binh khí lại, lập tức có hơn mười người lao tới mục tiêu, bỗng nhiên một người kêu lớn: - Không xong, hắn đã chạy mất rồi!
Một tên Địa Tinh cầm trường đao khều vào bộ hắc y, lúc này chỉ thấy ở trên mặt đất lưu lại bộ hắc y mà thôi, vốn không có ai cả!
- Cẩn thận!
Một tiếng hô chợt vang lên, cùng lúc đó liền có một thân ảnh lóe lên. Một bóng nhân ảnh mặc bạch y chợt từ dưới đất phóng lên cao. Chỉ thấy bóng nhân ảnh lao đi loang loáng như thiểm điện, đao quang kiếm ảnh rợp trời, và những tiếng xoẹt xoẹt vang lên không ngớt. Hơn mười gã Địa Tinh đồng nối nhau ngã xuống, thế là những tấm lưới lớn liền bị rơi hết xuống đất. Bóng bạch y liền nhân đó mà lướt đi rất nhanh, chỉ nửa khắc sau thì y đã đáp xuống một ngọn cây ở phía đông. Lúc này y mới cất tiếng cười dài, rồi nói: - Thủ đoạn ám sát của Địa Tinh bộ tộc quả nhiên rất lợi hại, chỉ tiếc là đối với bản nhân thì nó chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi!
Thanh âm của y thong dong vô cùng. Có lẽ chỉ có y mới dám thốt ra những lời như vậy, bởi vì Địa Tinh vốn rất giỏi về thuật ẩn thân trong đất, nhưng người này cũng giỏi y như vậy. Chẳng những y giỏi về thuật ẩn thân trong đất, mà y lại còn tinh thông cả về phương diện ám sát người trên mặt đất và sau đó thành công thoát đi!
Tộc trưởng ngước mặt nhìn lên, người ở trên cây kia không còn là người bịt mặt nữa, mà đó rõ ràng là một mỹ nữ. Tay phải của nàng vẫn cầm một thanh đoản đao. Nó chính là thanh chủy thủ bất ly thân của nàng, món binh khí thần kỳ khiến cho Địa Tinh thèm đến nhỏ giãi. Tuy nhiên, ống tay áo bên trái của nàng lại bay phất phơ trong gió. Chẳng lẽ nàng là người bị cụt một tay? Không ngờ một nữ lang vừa trẻ tuổi vừa bị cụt tay lại có thể trêu đùa Địa Tinh tộc đến thảm như vậy. - Ngươi đắc ý lắm phải không?
Tộc trưởng cười nhạt, nói: - Ngươi tưởng rằng mình có thể trốn được hay sao?
Mỹ nữ cười lớn, nói: - Ta đang muốn xem các ngươi làm cách nào để giữ ta lại đây!
Đây chính là giọng nói vốn có của nàng, thanh âm rất trong trẻo êm tai.
- Dễ lắm thôi!
Tộc trưởng vừa nói xong, thì bỗng một tiếng nổ "oành" vang lên. Tiếng nổ đó tuy không lớn mấy, nhưng ngay lập tức sau đó liền có khói mù tuôn ra dầy đặc và bao phủ lấy thân cây mà mỹ nữ đang đứng trên đó. Chẳng những chỉ có một cây, mà toàn bộ rừng cây ở trong phương viên hơn mười trượng đều bị khói mù bao phủ hết.
Trong khói mù lại còn có hoa lửa nổ đì đùng và bay tứ tung khắp nơi nữa, thật quỷ dị vô cùng.
Trong khói mù có tiếng kêu thảm vang lên, chính là tiếng kêu của mỹ nữ. Cùng với tiếng kêu thảm đó, khói mù chậm rãi lan tỏa ra. Mỹ nữ đạp lên cành cây mà lao đi. Chỉ nửa khắc sau thì nàng đã chạy ra ngoài hơn mười trượng rồi, tốc độ vẫn nhanh cực kỳ. - Đuổi theo! Ả đã bị trúng độc, nhất định sẽ không chạy xa được!
Tộc trưởng quát lớn một tiếng, hơn trăm Địa Tinh lập tức nhao nhao chạy đi, có mười mấy tên chui luôn xuống đất, và mười mấy tên xông thẳng vào khói mù. Xem ra chất độc ở trong khói mù không có tác dụng gì với chúng cả.
Khói mù ở trước mặt đang càng lúc càng nhạt dần, nhưng sắc mặt của mỹ nữ đã biến thành trắng bệch như giấy, mà hô hấp của nàng cũng đã dồn dập. Vóc dáng của nàng vốn thanh tao phiêu dật vô cùng, nhưng giờ đây thì mỗi bước chân đều rất gian nan. Bước chân của nàng không còn mau lẹ nữa, mà đã trở thành lảo đảo, bỗng nhiên gót chân của nàng bị vướng vào một rể cây dưới đất, thế là "bình" một tiếng, mỹ nữ ngã lăn xuống đất. Lúc này nàng vội dùng tay đẩy xuống đất, sau đó cả người lại búng lên cao. Nàng hít sâu một hơi, sau đó tốc độ lập tức nhanh hơn rất nhiều. Chỉ vài cái nhún chân thì nàng đã lướt qua vài thân cây nữa. Phía trước là cái gì? Chỉ là một khoảng đất mờ mịt. Mỹ nữ khẽ điểm chân tung mình lên không để rời xa thân cây lớn, nàng cố rướn mắt nhìn về phía trước, rồi chỉ biết than thầm một tiếng.
Ở phía trước là một tòa vách núi!
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nàng tung mình nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy.
Ở phía trên có vô số Địa Tinh nhô ra và kêu la om xòm. Nàng không hề thốt ra tiếng nào, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù. Một lúc lâu sau, cảm giác mơ hồ ở trong đầu càng lúc càng nặng thêm, bỗng nhiên nàng cảm thấy hai chân mình chạm đất, ngay lúc đó, nàng theo phản ứng tự nhiên của mình mà nghiêng người lăn đi một vòng. Nàng chỉ thấy đầu vai và ngực của mình đau nhức vô cùng, nhưng hai chân thì lại không thấy đau, mà chỉ có cảm giác tê dại mà thôi!
Cơn đau kịch liệt ấy đã khiến cho cảm giác mơ hồ ở trong đầu tan đi rất nhiều. Mỹ nữ vội nhảy bật lên, nhưng nàng vừa nghĩ tới hành động thì cả người lại ngã xuống lần nữa, bởi lẽ hai chân của nàng đã không còn nghe theo mệnh lệnh của nàng nữa. Mỹ nữ thấy vậy thì trái tim như trùng xuống. Nàng đã gãy hai chân rồi!
Nơi này là đại bản doanh của địch nhân, đám Địa Tinh ở trên vách núi đang mò xuống đây. Trong đêm tối, nàng không thấy được nhân số của chúng có bao nhiêu, nhưng nếu hai chân của nàng không thể hoạt động được, mà bên cạnh lại không có ai giúp đỡ, thậm chí cả thanh chủy thủ tùy thân cũng không còn nốt.