302 Chương 302: Tửu Quỷ
- Gặp được ngươi rồi, dù không muốn say cũng sẽ say thôi. Người còn say hơn rượu nữa kìa! Huống chi bản nhân cũng đã vinh hạnh có vài phen tiền lệ rồi!
Nói tới đây, hắn lại hỏi: - Bắt đầu chứ?
Á Na nhẹ nhàng ngồi xuống, nói: - Bắt đầu đi. Hôm nay không bàn luận vấn đề gì cả, mà chỉ uống rượu thôi. Đó chính là lý do chính của ta đến đây. - Nói hay lắm!
Lưu Sâm rót ruợu ra chén rồi nâng chén lên: - Mời ngươi!
Hắn uống cạn một hơi, Á Na cầm lấy vò rượu rồi tự rót rượu vào chén cho mình. Và cứ thế, hai người cứ chén tạc chén thù, trong vò là rượu hay nước, rốt cuộc cũng không còn phân rõ được nữa.
Lưu Sâm nhìn qua chén rượu trước mặt nàng, cười nói: - Hảo ma pháp, mời ngươi!
Chén rượu của Á Na đã đưa đến miệng, nàng dừng lại rồi nói: - Trước đây, ta tưởng rằng ngươi.....ngươi đã chết rồi!
Lưu Sâm ngẩng đầu lên hỏi: - Ngươi....đã khóc mấy lần rồi?
Á Na chậm rãi nhấp một hớp, sau đó xoa xoa nhẹ lên môi mình, đôi mắt dường như hơi mở lớn một chút: - Bộ ta nên khóc sao? Xin lỗi, ta quên rồi! - Thật là thất vọng mà!
Lưu Sâm uống cạn thêm một chén, rồi nói: - Tiếp nào!
Á Na cười khì: - Ngươi cũng đừng thương tâm! Những người khóc vì ngươi cũng không ít đâu, nào là Ưu Lệ Ty này, Pha Tư Đế này, Tư Á này, vv....Ta thấy lạ nhất là Tư Á đấy. Không ngờ nàng ta cũng khóc, thật là lạ! - Ừm, uống rượu, uống rượu!
Lưu Sâm lại rót rượu vào chén. Bên ngoài vò rượu không có lấy một giọt rượu nào, tất nhiên đó là nhờ Phong ma pháp. Hắn nói: - Ta thật lòng mời ngươi một chén. Nghe nói ngươi đã tham gia vào trận chiến với Thánh Cảnh, thật là hiếm có!
Thật lòng? Chẳng lẽ những chén vượu vừa rồi là không thật lòng sao? Hắn nhìn chằm chằm vào chén rượu ở trước mặt Á Na.
Á Na chậm rãi uống chạn chén rượu đó, là thật tình uống cạn. Sau đó đặt chén xuống rồi nói: - Tửu lượng của ngươi dường như đã khá hơn trước không ít đấy. Chẳng lẽ khi công lực đại tiến thì tửu lượng cũng mạnh hơn theo sao?
Sắc mặt của Lưu Sâm từ từ chuyển sang màu đỏ hồng, hắn nói: - Trên thực tế thì ta cũng đã hơi say rồi, ngươi cũng say rồi. Chuyện lạ à nha. Chẳng lẽ tửu lượng của ngươi đã giảm xuống rồi hay sao? - Tửu lượng của ta vốn không quá mạnh. Tối nay e rằng....e rằng phải say thật rồi.
Á Na đưa tay cởi nút áo nơi cổ, rồi hỏi: - Còn uống nữa không?
Lưu Sâm nhìn nước da trắng như tuyết trên cổ của nàng, hắn nuốt ực một ngụm nước miếng, rồi nói: - Uống! - Để ta rót rượu!
Á Na ôm lấy vò rượu, rồi từ từ đổ ra chén, sau đó lại nâng chén lên, nói: - Cạn chén!
Lưu Sâm dường như có chút say. Hắn nâng chén cạn một hơi. Chỉ nửa khắc sau, hắn lại đã uống liên tiếp mấy chén lớn, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, toàn thân đầy mùi rượu. Hắn nói: - Á Na, ngươi thật là xinh đẹp! - Cảm tạ!
Á Na nâng chén lên: - Vì lời khen của ngươi mà cạn một chén!
Sau khi uống thêm một chén nữa, hắn nhìn thẳng nàng rồi nói: - Á Na, tối nay ngươi....đừng về phòng ngủ nữa, được không?
Á Na đỏ mặt hỏi lại: - Không về phòng ngủ thì ta ngủ ở đâu chứ?
- Cái giường của ta cũng đủ lớn mà....
Lưu Sâm đứng lên, nhưng hắn đứng không vững nên vội vàng quơ tay chụp đại, ai ngờ lại bắt được bàn tay nhỏ bé của Á Na. Hắn nói: - Ngươi thử xem...
Á Na giật tay ra. Nàng nâng chén lên rồi nói tiếp: - Ngươi....trước tiên hãy uống thêm một chén nữa đã....vì nguyện vọng tuyệt vời của ngươi mà cạn!
Nguyện vọng tuyệt vời? Uống! Dù có phải là rượu hay không thì cũng uống! Uống xong!
Sau khi cạn xong, chén rượu trong tay của hắn liền rơi tuốt xuống đất. Mắt thấy nó sắp sửa rơi xuống sàn nhà, nhưng bỗng có một dòng nước nhỏ từ dưới bắn lên đỡ lấy nó và đặt nó lên bàn. Còn Lưu Sâm thì cũng từ từ ngã xuống đất, nhưng thân thể của hắn cũng được Á Na đỡ lấy và dìu hắn đến bên giường. Lưu Sâm vừa ngã lăn ra giường thì đã kêu lên: - Bảo bối, lại đây nào!
Có người đến gần thật, nhưng chỉ dừng lại cách hắn chừng vài thước.
- Ái lang....
Thanh âm này được phát ra từ miệng nàng hay sao? Sao lại có phần do dự như thế?
Nhưng ngay sau đó, thanh âm kia liền trở nên rất trôi chảy: - Ái lang, ngươi có biết Na Trát Văn Tây không?
- Ừm!
Dường như là câu trả lời, mà cũng dường như là tiếng ngái ngủ.
- Ngươi chính là....Na Trát Văn Tây đúng không?
Thanh âm có đôi chút khích động.
- Na Trát Văn Tây, tiểu tử ngươi là đồ tồi.......
Lưu Sâm hoàn toàn say: - Đồ tồi, khi nào gặp được ngươi, ta phải đánh ngươi.....
Á Na nghe vậy thì sửng sốt. Hắn không phải là Na Trát Văn Tây ư? Sao lại như vậy chứ? Khi Na Trát Văn Tây vừa xuất hiện thì tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, nhưng nàng lại không hề như vậy, mà ánh mắt của nàng lại tập trung ở bốn phía, mà đối tượng nàng chú ý nhất tất nhiên là Cách Phù. Biểu tình của Cách Phù đã nói cho nàng biết, Na Trát Văn Tây chính là tình lang của nàng ta.
Nếu như Cách Phù chỉ là một nữ hài bình thường, vậy thì chuyện này cũng không có gì lạ. Ở trong học viện cũng có rất nhiều nữ hài ái mộ Na Trát Văn Tây, và có lẽ cũng vì sự xuất hiện của hắn mà họ sẽ thay lòng đổi dạ với ý trung nhân của mình. Nhưng Cách Phù lại không phải là loại người đó. Đối với nàng mà nói, không có một loại ma pháp hay vũ lực nào của thế tục có thể chia cắt nàng và ý trung nhân của nàng, mà chỉ có một người duy nhất thôi.
Khi Na Trát Văn Tây xuất hiện thì cũng là lúc A Khắc Lưu Tư biến mất. Hiện tại, Na Trát Văn Tây đã đi quy ẩn, vừa khéo A Khắc Lưu Tư lại trở về. Chẳng lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp thôi sao? - Bảo bối!
Lưu Sâm thò tay qua nắm lấy tay nàng, Á Na thấy vậy thì vội vàng tránh né. Thoạt nhìn thì hành động đó của hắn có vẻ như thất bại, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào mà hắn đã nắm trúng tay nàng, sau đó lại kéo mạnh một cái. Á Na bất giác không tự chủ được mà ngã nhào lên mình hắn.
Nàng vừa ngã xuống thì một bàn tay khác đã ôm lấy lưng nàng. Lần này thì Á Na xong rồi, muốn tránh cũng không tránh được, nhưng nàng vẫn có thể giãy dụa và kêu lên: - Đừng....
Lưu Sâm chẳng nói chẳng rằng, chỉ xoay người lật nàng xuống giường, còn thân thể của hắn thì nằm ở trên nàng. Á Na kinh hãi kêu: - Không được! - Bảo bối, hôn cái nào....
Chưa dứt lời, hắn liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Á Na. Toàn thân của nàng chấn động mạnh, dường như cũng hoàn toàn ngây người ra.
Chỉ nửa khắc sau, Á Na lại giãy dụa kêu lên: - A Khắc Lưu Tư, không được! Mau buông ra!
- Ai là....A Khắc Lưu Tư?
Vừa hỏi, hắn vừa đưa tay định chụp lấy đôi ngọc thố của nàng, nhưng Á Na đã chặn tay hắn lại rồi năn nỉ: - Đừng như vậy có được không....
Gặp phải tên tửu quỷ này đã là xui xẻo lắm rồi, mà bị hắn hôn trúng thì lại càng xui hơn. Hiện tại, quan trọng nhất là không thể để cho hắn tiến thêm bước nào nữa, nhưng sức của hắn quá mạnh, lại thêm thần trí đang mơ hồ nữa chứ. - Ngươi là bảo bối của ta.....tại sao ta lại không được chứ?
Lưu Sâm bất phục, nói: - Ngươi nhất định là đã thích người khác rồi phải không? Có phải là tên hỗn đản Na Trát Văn Tây đó không? Không được.....ngươi phải bồi ta ngủ mới được!
Á Na nghe vậy thì ngây người ra. Chẳng lẽ hắn tưởng lầm nàng là Cách Phù hay sao? Chẳng lẽ hắn cũng nhận ra Cách Phù có điểm không đúng sao? Chẳng lẽ vì trong lòng hắn có oán khí nên mới mượn rượu giải sầu? Nếu quả phải....bồi hắn ngủ, vậy chẳng phải mình sẽ bị thiệt thòi lắm sao?
Bàn tay của hắn vẫn không ngừng di động, khiến cho khí lực của nàng cũng tiêu hao hết, vì vậy mà không có cách nào để ngăn cản hành động của hắn. Á Na vừa gấp lại vừa hối hận vô cùng. Rốt cuộc nàng chỉ đành hạ giọng năn nỉ: - Ái lang....ta....ta không thích người khác, mà chỉ....thích ngươi thôi. Ngươi buông tay ra đi!
Lưu Sâm dừng tay, hỏi: - Thật không?
Có chuyển cơ rồi. Á Na mừng rỡ nói: - Thật!
- Ngươi gọi thêm một tiếng ái lang xem!
- Ái lang!
- Hôn ta đi!
Á Na do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng đỏ mặt nhìn dáo dác xung quanh một lượt. Màn đêm đã cho nàng dũng khí, dù sao thì hắn cũng đã hôn nàng rồi. Ngày mai sau khi tỉnh rượu thì hắn sẽ không nhớ gì hết, mình cũng cứ phủ nhận hết mọi việc vậy là xong. Bây giờ quan trọng là phải vượt qua cửa ải trước mắt đã, nếu không thì dám hắn sẽ cưỡng gian mình lắm!
Thế rồi nàng chậm rãi áp sát môi mình lên môi hắn. Khi hai đôi môi vừa chạm nhau thì nàng bỗng cảm thấy có dị dạng. Chỉ thấy hắn há miệng ngậm lấy môi nàng, tiếp theo thì đầu lưỡi của nàng....trời ạ, đầu lưỡi của nàng liền bị hắn hút lấy, vào thời khắc đó, Á Na liền cảm thấy khí lực toàn thân của mình cũng bị hút đi, dường như tất cả thần trí cũng bị hút mất luôn. Trong đầu nàn ghoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại hai chiếc lưỡi đang quấn lấy nhau thật là thân thiết. Cực kỳ thân thiết!
Lâu thật lâu, Á Na bỗng nhiên cảm thấy trước ngực có phần khác thường. Nàng khẽ mở mắt ra thì lập tức đỏ bừng mặt ngay, bởi vì tiểu bảo bối của mình không biết từ lúc nào đã lộ ra ngoài, đã vậy lại còn bị bàn tay ấm nóng của hắn đang vuốt ve nữa. Trời ạ, Á Na vùng mạnh để thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Khi nàng vừa lao mình ra khỏi cửa sổ, nàng lại phất tay lên một lần nữa, một dòng nước bắn về phía cửa sổ phòng mình rồi đẩy nó lên. Sau đó thì nàng nhảy tuốt luôn vào phòng.
Sau khi trở về phòng của mình, sắc mặt của Á Na vẫn không thể khôi phục lại như cũ. Tối nay mình làm sao vậy? Bị hắn hôn thì cũng không nói làm gì, lại còn bị hắn vuốt ve bảo bối nữa. Cái tên A Khắc Lưu Tư ghê tởm này, sao lại uống đến nổi say như thế chứ? Mấy lần trước cũng thế, liệu hôm sau hắn có nhớ lại được gì không?
Nếu hắn nhớ được thì làm sao bây giờ? Có người sau khi say thì vẫn còn ba phần tỉnh táo, lúc có hơi men vào thì họ mới dám làm những việc mà ngày thường không dám làm. Với tên A Khắc Lưu Tư này cũng thế, hơi men sẽ khiến cho dũng khí của hắn tăng lên nhiều, và sau đó chắc cũng còn được một ít ký ức. Nếu hắn nhớ được việc tối nay thì sao? Mình làm sao để đối diện với hắn đây?
Nhưng nếu hắn không nhớ nổi, vậy có phải là mình cũng bị thiệt thòi quá lớn rồi không? Cả bảo bối thần thánh mà cũng bị kẻ khác xâm phạm, vậy có biện pháp nào để đòi nợ hay không?
Suốt đêm đó, Á Na hoàn toàn không ngủ được. Ba hồi thì tim đập mạnh, ba hồi thì nàng chú ý nghe động tĩnh ở phòng kế bên, ba hồi thì lại suy nghĩ lung tung, rồi ba hồi lại rủa thầm hắn uống chi mà uống nhiều như vậy; rồi ba hồi lại tự trách mình tự tìm khổ, khi không lại đi thám thính tin tức làm chi vậy chứ. Chẳng những đã không tìm ra được hư thực, mà trái lại còn bị thit thòi rất lớn nữa....
Về phần Lưu Sâm thì lúc này hắn đang rất đắc ý. Hắn đã mở mắt từ sớm, miệng cười khoái trí. Hắn nào có say gì đâu? Tiểu cô nương kia, rốt cuộc ta hiểu ngươi rồi. Tửu lượng của ngươi chỉ là giả thôi, căn bản chỉ là thủ thuật che mắt người ta. Thứ nàng uống đâu phải là rượu, mà chỉ là nước, thậm chí cả một giọt nước cũng chưa hề uống nữa. Chẳng qua nàng chỉ dùng Thủy ma pháp để thay đổi chất rượu mà thôi.