Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 284: Điều Kiện Để Tha Thứ

Bách Biến Tiêu Hồn

284 Chương 284: Điều Kiện Để Tha Thứ

Đúng là được rồi! Tuy không có thời gian chuẩn bị, nhưng tình trạng thân thể của nàng cho thấy nàng cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm, tư thế hoàn toàn chính xác. Tư thế của nàng rất quen thuộc, hơn nữa phong cách rên rĩ của nàng cũng không thay đổi bao nhiêu. Chỉ nghe nàng kêu lên: - Cách Lạp Lạp, ngươi thật là khoái hoạt! - Cách Lạp Lạp, ngươi....

Tốt! Đây mới đúng là Cách Lạp Lạp. Tự gọi mình là Cách Lạp Lạp, vậy thì không thể lầm được rồi!

Đêm càng về khuya, chẳng biết Cách Lạp Lạp vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi từ lúc nào, bỗng nhiên ở ngoài có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Lưu Sâm liền ngồi bật dậy. Chẳng lẽ có tin tức rồi sao? Nhanh như vậy à?

Phong bích vừa được thu hồi thì bên ngoài đã nghe có tiếng hô hoán: - Tỷ tỷ!

Lưu Sâm nghe gọi thì đỏ mặt lên. Hắn biết đối phương là ai. Cách Toa Toa! Rốt cuộc thì tiểu nha đầu này đã xuất hiện rồi. Nàng ta đúng là một tiểu nha đầu kỳ quái. Muốn nếm trải mùi vị ái ân mà lại sợ đau, chẳng biết hôm nay lại muốn chơi trò gì đây?

Cách Lạp Lạp cũng ngồi dậy, kêu: - Muội muội ta tới rồi!

- Ta cũng nghe ra....tiếng của nàng ta!

- Tỷ tỷ!

Cách Toa Toa lại kêu lớn.

- Cứ ở đây, chờ một lát xem sao!

Cách Lạp Lạp hít sâu một hơi. Lúc nãy vừa chiến đấu ác liệt một trận, bây giờ khôi phục lại tí khí lực đã.

Ở bên ngoài không còn âm thanh gì nữa. Cách Lạp Lạp thì thầm vào tai Lưu Sâm: - Lần trước, muội muội ta nói....ngươi làm nó đau!

Lưu Sâm nghe vậy thì đỏ mặt tía tai. Tiểu nha đầu kia sao lại táo gan như vậy, cả chuyện đó mà cũng nói cho người khác biết nữa. Vậy có chuyện gì mà nàng ta không dám làm chứ?

Bên tai hắn lại vang lên tiếng áy náy của Cách Lạp Lạp: - Ta nói cho nó biết, chuyện này chỉ đau một chút thôi, sau khi qua đi thì sẽ rất tốt. Vì vậy mà nó rất hối hận....ngươi đừng trách nó....

Lưu Sâm nghe vậy thì trợn mắt há miệng đầy ngạc nhiên. Hắn tự lầm bầm: - Ta...không có lý do để trách y!

- Vậy tốt lắm!

Cách Lạp Lạp vui vẻ nói: - Muội muội, ngươi vào đi...

Lưu Sâm kinh hãi. Hắn rất muốn đề tỉnh nàng, nếu muốn để người khác vào phòng thì trước tiên mình phải mặc y phục lại đã. May mà bên ngoài lại có tiếng vang lên: - Có....người tốt ở trong đó không? - Có!

- Vậy....ta không vào được!

May thật! Tiểu cô nương này vẫn còn bình thường. Lưu Sâm cảm thấy may mắn vô cùng.

- Tỷ nói cho hắn biết....muội....muội đã tìm được một nhóm người!

Lưu Sâm nhảy bật dậy. Thân người chỉ xoay một vòng thì y phục toàn thân đã mặc xong. Sau đó hắn bước nhanh ra cửa. Hắn mở cửa ra rồi hỏi: - Ở đâu?

Cách Toa Toa đang đứng ngoài cửa bị giật mình vội lui về sau nửa bước, rồi nói: - Đi theo ta! - Chờ ta một chút....

Cách Lạp Lạp kêu lớn ở phía sau: - Để ta mặc y phục lại đã...

Cách Toa Toa vừa cất cánh bay lên không vừa nói với lại: - Muội sợ....bọn chúng sẽ chạy mất!

Nói xong, nàng bay thẳng về phía đông. Lưu Sâm thoáng hơi do dự một chút, sau đó thì thân thể khẽ động. Hắn đuổi theo phía sau. Khi Cách Lạp Lạp mặc xong y phục chạy ra thì không thấy ai nữa, nàng bất mãn kêu: - Vội vã như thế làm gì chứ....úi chà....

Chưa kịp dứt lời thì nàng cũng tung cánh đuổi theo, nhưng rõ ràng nàng đã đuổi sai phương hướng. Còn hai bóng người kia ở trong rừng thì sớm đã không thấy bóng đâu nữa.

Cách Toa Toa bay thật gấp. Sau khi bay đi được mấy dặm thì mới bay chậm lại, phải nói là rất chậm luôn.

- Đã tới chưa?

Thanh âm của Lưu Sâm lọt thẳng vào tai nàng: - Ngươi không cần lên tiếng. Sẽ không có người khác nghe được tiếng của ta.

Cách Toa Toa gật đầu.

- Ở đâu? Chỉ ta xem nào!

Ánh mắt của Lưu Sâm lấp lóe hàn quang. Sau khi ôm mỹ nữ vui vầy một chuyến, tiếp theo thì đại khai sát giới. Buổi tối như vậy kể ra cũng đầy thú vị đấy chứ.

Cách Toa Toa rất hiểu chuyện. Nàng đúng là chìa ngón tay ra chỉ lên trời, sau đó lại đánh một vòng rồi chỉ xuống đất chỗ mình đang đứng.

Lưu Sâm ngẩn người ra, hỏi: - Thì ra ngươi vốn không tìm được đám người đó!

- Ta không hề ra ngoài tìm kiếm, vậy làm sao mà tìm được họ?

Cách Toa Toa dõng dặc nói.

Hiểu rồi! Thì ra là nàng ta gạt hắn ra đây!

- Ta kêu ngươi ra đây là muốn nói với ngươi một việc....

Cách Toa Toa có phần hơi do dự, sau đó thì đỏ mặt, nói: - Việc lần trước....ta....ta tha thứ cho ngươi!

Lưu Sâm nhíu mày: - Ngươi tha thứ cho ta?

- Ừm!

Cách Toa Toa gật mạnh đáp lại.

- Đa tạ!

Lưu Sâm nói: - Chuyện đó....quả thật rất khó mà tha thứ được!

- Phải rồi!

Cách Toa Toa lại nói: - Ngươi không biết đâu, lần đó ta còn bị chảy máu....đau muốn chết!

Lưu Sâm gãi gãi đầu: - Ta có thể....đoán ra được!

- Mẫu thân nói....là ngươi đã chiếm tiện nghi của ta!

Cách Toa Toa phân bua: - Bà nói nữ hài tử không được làm như vậy, sau đó còn la ta một trận nữa!

Vừa nói, nước mắt của nàng lăn dài trên má. Trông có vẻ rất ủy khuất!

- Chuyện đó mà ngươi cũng nói cho mẫu thân biết ư?

Lưu Sâm kinh hãi, hỏi: - Chắc không nói cho toàn thể bộ tộc biết đó chứ?

- Không có! Mẫu thân không cho ta nói...

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm nói: - Vậy cho ta ngỏ lời cảm tạ bà ta nhé! Bà ta đúng là một....vị mẫu thân tốt, tốt nhất!

Cách Toa Toa hơi nghiêng đầu ngó hắn thật lâu, sau đó mới nói: - Ta đã bị thiệt thòi rất lớn!

Chẳng lẽ nàng ta bắt đầu hưng sư vấn tội rồi sao? Vậy mình làm sao để giải thích đây? Lưu Sâm còn chưa kịp nghĩ ra cách giải thích tốt nhất cho hành động của hắn. Hoặc giả cũng chẳng cần giải thích gì, bởi vì ban đầu là tự nàng ta đã đi tìm hắn kia mà, vì vậy mà cơn đau đó cũng là do nàng ta tự rước lấy thôi. - Tỷ tỷ nói việc đó rất khoái hoạt, chẳng những ta chưa cảm nhận được, đã vậy mà chỉ bị đau với bị mẫu thân la cho một trận thôi. Ta thật là thiệt thòi!

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Suốt đời ta chưa từng làm chuyện thiệt thòi như thế. Khi còn nhỏ....

Xem bộ dáng của nàng thì dường như đang muốn lôi hết những chuyện khi còn bé ra để kể lể đây, do đó mà Lưu Sâm ngăn nàng lại rồi lên tiếng thăm dò: - Phải chăng ý của ngươi là....thử xem sự khoái hoạt trong lời tỷ tỷ ngươi có đúng hay không phải không? Có như vậy mới không bị thiệt thòi phải không?

Cách Toa Toa nghe vậy thì mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Nhìn nụ cười của nàng, Lưu Sâm cảm thấy mình lại bị "lừa" lần nữa. Tiểu nha đầu này có "âm mưu" gì thì hắn đều có thể đoán ra được. - Là ngươi tự nói ra đấy nhé!

Cách Toa Toa nói: - Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Nếu ngươi không khiến cho ta khoái hoạt, ta sẽ không tha thứ cho ngươi... - Vậy để ta thử xem thế nào! Nhưng nếu thử không thành công thì sao? Lại đây!

Vừa nói, hắn vừa chìa tay ra. Cách Toa Toa hạ giọng thật thấp, hỏi: - Thật...phải qua đó hả?

- Ngươi nói xem?

- Phải có da thú, rồi đệm nữa....

- Sao?

- Ngươi suy nghĩ rất chu đáo, ta nghĩ chắc ta nên tha thứ cho ngươi!

Các Toa Toa chui vào tấm chăn lông, đồng thời đưa tay cởi y phục của mình, rồi nói tiếp: - Có phải chơi....giống lần trước không? - Ta nghĩ thời gian phải lâu hơn lần trước một chút mới được.

Tất cả mọi thứ đã sắp xếp xong, thời gian vuốt ve cũng đủ lâu, toàn thân Cách Toa Toa cũng đã nhũn ra, thân thể nóng như lửa, mà hô hấp cũng nóng phừng phừng. Rốt cuộc nàng cũng vùng dậy, ngồi lên người hắn rồi nói: - Ta bắt đầu thử đây!

Tuy nhiên, nàng vẫn có chút sợ sệt cùng với một chút hoài mong. Lần trước cũng như thế này, lúc bắt đầu thì mọi thứ đều rất khoái hoạt, nhưng khi hắn vừa tiến sâu vào nàng thì nàng đã bỏ chạy mất rồi.

Lưu Sâm đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, thế này thì tiểu nha đầu sẽ không chạy được nữa.

- Đây không phải là....chiếm tiện nghi sao?

Tiểu nha đầu nói hơi nhiều rồi! Lưu Sâm cẩn thận ấn nàng xuống từng chút, từng chút một. Tiểu nha đầu há miệng kêu: - Đau....

Lưu Sâm tiếp tục vuốt ve cơ thể nàng, khiến cho sức chú ý của nàng không còn tập trung vào nơi bị đau nữa. Bỗng nhiên Cách Toa Toa hét lên một tiếng thất thanh, và phản xạ tự nhiên của nàng là muốn bỏ chạy, nhưng Lưu Sâm đã ôm chặt lấy nàng và không ngừng vuốt ve. Rốt cuộc Cách Toa Toa phải bất động chịu trận, đồng thời cũng không ngừng thở gấp!

Nàng ngẩng đầu lên, lúc này đôi mắt đã tuôn đầy lệ: - Ta vẫn thấy...đau! Hơi hơi đau!

Chỉ là hơi hơi đau thôi mà đã tuôn lệ đầy mặt rồi. Tỷ tỷ của nàng còn dũng cảm và kiên cường hơn nàng nhiều!

Chỉ một lát sau, nàng đã khích động báo tin: - Hết đau rồi!

Lại thêm một lát nữa, nàng lại càng khích động hơn: - Khoái hoạt thật!

Tiếp tục!

Lúc này, vầng trăng đã trốn vào những tầng mây, bốn phía xung quanh tối đen như mực. Cách Toa Toa bỗng kêu lên một tiếng, sau đó thì toàn thân nằm vật lên người hắn. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, tiếng thở dốc cũng từ từ theo gió bay đi. Cách Toa Toa ghé sát tai hắn thì thầm: - Vừa rồi ta còn muốn bỏ chạy nữa đấy. May mà không chạy! - Đúng rồi, may mà ngươi đã không chạy!

- Khoái hoạt thật! Ta nghĩ cảm giác vừa rồi còn khoái hoạt hơn lời tỷ tỷ miêu tả nữa! Người tốt....

Thanh âm của nàng nhỏ dần, nhỏ dần rồi im hẳn. Thì ra nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Trời hừng sáng, Lưu Sâm đứng dậy. Bốn phía đều yên tĩnh phi thường. Tiểu nha đầu ở trên đất không thấy đâu nữa. Hắn liếc xung quanh một vòng, không có dấu hiệu ma thú tấn công, chẳng lẽ nàng ta đã tự mình trở về rồi sao?

Thân ảnh Lưu Sâm khẽ động, hư không liền tiêu thất. Một khoảng cách chừng mấy dặm chỉ trong chớp mắt là qua. Khi hắn tiến đến gần phòng của Cách Lạp Lạp thì liền nghe có thanh âm vang lên: - Tỷ tỷ, lần trước muội đã trách lầm tỷ rồi. Tỷ nói đúng....

Tốt rồi, nàng ta không có việc gì hết. Thì ra mới sáng sớm đã vội trở về như thế là để hồi báo chiến quả mà thôi.

Bỗng nhiên có động tĩnh. Thì ra có mấy Tinh Linh vừa bay về, trên mặt ai nấy cũng đều có thần tình khích động vộ cùng. Khi còn cách xa xa thì họ đã kêu lớn: - Ân nhân, chúng ta có phát hiện!

Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên.

Một nam Tinh Linh nói: - Địa phương đó rất thần bí. Vì chúng ta phát hiện có kiếm quang thấu ra ngoài, nên mới phát hiện ra là ở đó có rất nhiều người. Tất cả đều là kiếm sư cả! - Hay lắm!

Lưu Sâm vui mừng hỏi lại: - Không có Tinh Linh nào bị ngộ hại đấy chứ?

- Không có!

Nam Tinh Linh kia nói với vẻ ngượng ngùng: - Ta không cho bọn họ tới gần. Chỉ một mình ta lén lút vào đó, nhưng có một lão đầu trừng mắt nhìn về phía ta, khiến ta sợ quá, phải lập tức bay trở về báo tin ngay! Không biết lão có phát hiện ra ta không nữa! - Tốt!

Lưu Sâm gật đầu, nói: - Dẫn ta đi!

Bỗng có hai Tinh Linh xinh đẹp bay vèo qua cửa sổ. Chính là tỷ muội Cách Lạp Lạp. Hai nàng đáp xuống bên cạnh Lưu Sâm, rồi ngạo nghễ đứng thẳng người.

Lưu Sâm nghiêm mặt, nói: - Bất luận là ai cũng không được theo ta!

Cách Toa Toa nghe vậy thì sắc mặt tối sầm lại, coi bộ sắp muốn khóc tới nơi.

Lưu Sâm không nói thêm lời nào, chỉ cùng Tinh Linh dũng cảm kia phóng mình lao đi. Cách Lạp Lạp vỗ nhẹ lên đầu vai muội muội, rồi nói: - Hắn chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, muội đừng.....

Vừa nói tới đây, nàng nhìn thấy nét mặt của muội muội thì không khỏi sửng sốt. Hai chữ "tức giận" ở cuối câu chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì lập tức nuốt trở vào. Bởi vì lúc này nét mặt của muội muội không phải là tức giận, mà trái lại rất hưng phấn! - Hắn vừa dùng ma pháp để nói với muội là hắn sẽ trở về, sau khi trở về thì sẽ....

Nàng bỏ lững câu nói, rồi quay sang kéo tay tỷ tỷ, rồi nói tiếp: - Tỷ tỷ, vào phòng rồi muội nói cho tỷ biết....

Nói xong, nàng liền kéo tay tỷ tỷ chạy biến vào phòng.

Quả thật không tệ! Rốt cuộc nàng ta cũng biết được có những lời không thể nói trước công chúng được. Đối với tiểu nha đầu này thì đây là một tiến bộ rất lớn!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.