266 Chương 266: Âm Dương Song Luân
Thanh âm của Yến Cơ vẫn lạnh băng: - Nhưng một khi đã làm phản, có vốn có thể giết hết các ngươi!
Nàng hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Nhưng ta cho các ngươi một cơ hội. Tất cả hãy quay về Ma Cảnh. Trước hừng đông ngày mai, nếu kẻ nào chưa quay về Ma Cảnh, vậy thì giết không tha!
Chữ "giết" vừa thoát khỏi miệng, nàng liền khẽ rung tay một cái, một tia thủy khí mờ mịt chợt xuất hiện và làm che đi thị tuyến của mọi người ở bên dưới, sau đó nó lại từ từ biến thành một đám mây mờ nhạt....
Mọi người ở bên dưới thấy vậy thì lập tức náo loạn hẳn lên, đồng thời cũng có tiếng chạy bộ vang lên. Sự náo nhiệt ở trong cốc kéo dài cho tới khi trời hừng đông thì mới dứt hẳn.
Lúc này Yến Cơ mới thu lại đám mây mờ mờ kia, trông nàng tựa như một nàng mỹ nữ đang vén rèm vào buổi sáng sớm vậy. Ở dưới sơn cốc không còn một ai, nhưng ở sườn dốc bên trái lại có một con đường lớn. Con đường đó rất kỳ quái, chỉ thấy nó bị yên vụ bao phủ dầy đặc nên người ta không rõ nó dẫn về phương nào.
Yến Cơ quay người lại, trong mắt lộ nét kinh ngạc, hỏi: - Bây giờ đi được rồi chứ? Dùng con đường kia sao?
Lưu Sâm cười nói: - Đừng quên chúng ta là chiến hữu. Hy vọng Ma quân thật sự có thần thông lợi hại, như vậy mới xứng để chúng ta liên thủ! - Lão...lão đích thật có thần thông ghê gớm!
Yến Cơ trầm giọng nói: - Tuyệt đối xứng đáng cho chúng ta liên thủ, hơn nữa, dù chúng ta có hợp lực thì chắc chắn cũng sẽ chết dưới tay lão mà thôi!
Lưu Sâm nghe vậy thì nụ cười trên mặt hắn liền biến mất ngay, bởi lẽ hai chữ "tuyệt đối" và "chắc chắn" ở trong lời nàng thật là kiên định. Điều đó nói lên cái gì? Chẳng phải muốn nói là nếu họ tiếp tục đại náo Ma Cảnh thì sẽ gặp nguy hiểm vô cùng? Khi nàng nhắc tới việc kết thúc chiến tranh vĩnh viễn, tất nhiên là nói tới việc giết Ma quân, kẻ đầu sỏ của Ma Cảnh rồi. Chỉ có như vậy thì mới triệt để kết thúc chiến tranh thôi, nhưng việc đó lại hết sức gian nan. - Ngươi lầm rồi!
Yến Cơ khẽ lắc đầu, nói: - Nếu chúng ta tùy tiện xông vào Ma Cảnh, vậy thì chúng ta tuyệt đối sẽ không thể nào kết thúc chiến tranh được.
Lại thêm một tiếng "tuyệt đối".
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: - Nhưng nếu không giết Ma quân đi thì ta cũng dám cam đoan là....lão tuyệt đối sẽ có thể phái binh tiến nhập đại lục lần nữa, hoặc có thể chính bản thân lão sẽ xuất mã!
Lời này cũng có "tuyệt đối"! Đó là sự "tuyệt đối" của hắn!
Yến Cơ gật đầu, nói: - Đúng vậy! Do đó, chúng ta sẽ bít hẳn con đường này lại!
Chỉ một câu ngắn ngủi thế thôi, nhưng trong lòng Lưu Sâm lập tức nổi sóng ngay. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng đến ngây ngốc!
Yến Cơ cũng nhìn lại hắn, dường như muốn tìm tòi thứ gì đó.
Lưu Sâm khẽ liếm liếm môi, rồi chậm rãi nói: - Theo truyền thuyết....vào ba trăm năm trước, Thiên Cảnh thánh nữ đã dùng đại thần thông để lập nên một cấm chế để phong bế Ma môn. - Đúng vậy!
- Nhưng....ngươi không phải là....Thiên Cảnh thánh nữ!
Yến Cơ phì cười: - Tất nhiên ta không phải rồi! Nhưng ta có một thứ khác! Ma luân!
Nói xong, nàng liền chìa hai tay ra, trong lòng bàn tay của nàng chợt có lưu thủy xuất hiện, sau đó thì một vật nhỏ quen thuộc chẳng biết ở đâu lại xuất hiện ngay ở trong dòng lưu thủy đó và bắt đầu xoay tròn. Nàng nói: - Ma luân rất linh thiêng. Trong toàn bộ Ma Cảnh, nó chỉ có duyên với mỗi mình ta. Có Ma luân ở trong tay, ta luyện công ở trong Ma cốc một ngày bằng người ta luyện mười ngày. Do đó, mới được nổi danh Thủy thần như ngày nay!
Ma luân ở trong thủy lưu từ từ lớn dần. Lưu Sâm trợn mắt càng lúc càng lớn. Sau khi qua cơn kinh ngạc, hắn không nói một lời nào, bởi vì Ma luân ở trong tay Yến Cơ giống hệt như cái Ma luân ở trong người hắn vậy. Khi Ma luân của Yến Cơ xoáy tròn trên tay nàng thì chiếc Ma luân ở trong cơ thể hắn cũng run lên nhè nhẹ. Nó dường như nghe được tiếng hô hoán xa vời nào đó.... - Thế nhân đều biết sự tuyệt diệu về ma pháp của Ma luân, nhưng không ai biết được tác dụng thật sự của nó là gì. Âm Dương song luân, Âm luân hợp còn Dương luân thì khai. Thiên địa vạn vật huyền diệu như thế đó!
Nói xong, Yến Cơ chợt vung tay lên, Ma luân lập tức bay thẳng về phía thông đạo ở phía trước. Trong lúc nó không ngừng xoáy tròn, vân vụ ở bốn phía xung quanh lập tức nổi lên mù mịt. Đến khi vân vụ tan đi hết thì ở trước mặt nào còn có thông đạo gì nữa? Tại đó chỉ là một khoảng trống, không chỉ thông đạo đã biến mất, mà cả tòa sơn cốc cũng biến dạng theo. Lúc trước nơi đây là một nơi sơn thủy hiểm ác, nhưng còn bây giờ thì nó chỉ là một sơn cốc rộng rãi. Ở bên kia sơn cốc chính là miền đất tây bắc rộng mênh mông. Một cơn gió rét thổi qua, lá ở trong sơn cốc liền theo gió mà bay lất phất khắp nơi. - Xong rồi!
Chỉ nghe một tiếng kêu nhỏ của Yến Cơ vang lên, không biết là nàng cảm thấy đắc ý hay thất ý nữa.
- Thật sự kết thúc rồi sao?
Lưu Sâm thoáng trầm ngâm một lát, rồi hỏi: - Ma quân cũng không thể mở cửa này chứ?
- Không thể!
Yến Cơ đáp: - Chỉ có Dương luân mới mở ra được, nhưng chủ nhân của Dương luân cũng chưa chắc đã biết được chú ngữ để mở cửa!
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Tất nhiên rồi! Ta có thể bảo chứng là hắn không biết, mà cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không mở được đâu!
Yến Cơ nghe vậy thì quay ngoắt đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lưu Sâm thản diện đối mặt với nàng.
- Ngươi lấy cái gì để....bảo chứng?
Giọng của nàng hơi run run.
- Nếu lấy danh dự của ta để bảo chứng thì sao?
Yến Cơ nhìn xoáy vào mắt hắn, hỏi: - Ngươi là chủ nhân của Dương luân?
- Tiếc là ta không thể lấy Ma luân ra cho ngươi xem, mà ngay cả phương thức sử dụng Ma luân thì ta cũng cần phải thỉnh giáo ngươi nữa!
- Không cần!
Yến Cơ chìa tay ra rồi nói: - Vì điểm đặc biệt hiếm có này của chúng ta, nắm tay cái nào!
Lưu Sâm không ngần ngại gì liền đưa tay nắm lấy tay nàng. Yến Cơ nắm tay hắn xong, đứng bất động thật lâu, một lúc sau mới buông tay ra, trên mặt nàng thoáng hiện nét đỏ hồng. Phải chăng là vì hưng phấn?
Lưu Sâm cười hỏi: - Kết quả kiểm nghiệm thế nào?
- Ma luân vào cơ thể, họa phúc khó lường, biến ảo khó dò!
Yến Cơ khẽ cười gượng: - Ta không dạy được ngươi điều gì, mà ta cũng không muốn chúc phúc ngươi nốt!
Lưu Sâm thừ người ra: - Ngươi đã nói thế nhân chỉ biết diệu dụng về mặt ma pháp của Ma luân, hay là thử nói đôi chút về việc đó được không?
Hắn chỉ cần biết cái diệu dụng đó mà thôi.
- Không nói!
Yến Cơ khẽ lắc đầu, nói: - Ta không nói cho ngươi biết! Quyết không thể nói cho ngươi biết. Đôi mắt của ngươi trắng dã thế kia.....hừ, hễ nhắc đến vấn đề liên quan tới ma pháp thì bản cô nương sẽ không nói chuyện nữa!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu, mà vị cô nương kia không hề tỏ ra nhượng bộ chút nào. Cuối cùng hắn chỉ đành nằm lăn xuống cỏ rồi thở dài nói: - Tại sao khi các nữ hài gặp những nam nhân khác thì đều giống như những chú mèo nhỏ, còn khi gặp ta thì họ lại ngang như bò thế nhỉ?
Á Na chính là một loại nữ hài như thế. Nàng ta đã dùng những chuyện mà ai ai cũng biết làm mồi nhử, khiến cho hắn năn nỉ ỷ ôi một lúc sau mới chịu tiết lộ. Còn vị cô nương này thì cũng chẳng khác là bao, nàng vốn không thèm mở miệng luôn ấy chứ, cả việc bàn điều kiện cũng chẳng thèm nói nốt.
Yến Cơ thấy bộ dáng của hắn như thế thì bật cười thật lớn, có vẻ đắc ý lắm vậy!
Lúc này ở chân trời đã thấy vầng dương ló dạng. Trên mặt Yến Cơ lúc tối lúc sáng thật khó dò. Dường như nàng đang có rất nhiều tâm sự vậy.
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu, hỏi: - Đang nghĩ gì thế?
- Ta đã triệt để trở thành một kẻ không nhà!
Yến Cơ nhìn mông lung vào không gian phía trước, thở dài sâu kín, nói: - Một kẻ không nhà....có phải là rất cô đơn lắm không?
- Phải! Bởi vì ta cũng một loại cảm giác như thế!
Lưu Sâm đề nghị: - Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi xây một căn nhà mớii!
- Thật sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Yến Cơ chợt lấp lóe quang mang: - Có phải cũng giống như căn nhà của người thợ săn kia không?
Vừa hỏi, trong mắt nàng vừa như có một tia hoài mong lóe lên, và nó lập tức xua tan đi nỗi u buồn của nàng....
Lưu Sâm nhìn nàng đến xuất thần. Ý của nàng là gì? Tại sao lại đề cập đến việc không có nhà, giống như một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh vậy? Nhưng hắn cũng biết rõ, với bản lãnh của nàng, tuyệt không có chuyện gì là không làm được cả... "Nếu như ngươi muốn!" Đây là một câu nói khá hàm hồ.
- Ta....ta không muốn!
Yến Cơ thoáng đỏ mặt, nói: - Ít ra thì bây giờ vẫn chưa muốn!
- Vậy bây giờ ngươi muốn gì?
- Bây giờ ta đang muốn ngắm mặt trời mọc!
Nói xong, nàng quay lại hướng đông để ngắm mặt trời mọc. Vầng thái dương đỏ au đang chậm rãi ló dạng. Nó đã mọc lên ở trên đại lục này rất nhiều lần, nhưng có lẽ chỉ có lần này mới thật sự yên ắng như thế, bởi vì chiến tranh đã kết thúc!
Lưu Sâm ngồi lên bên cạnh nàng. Hai người cùng ngồi trên đỉnh núi, cùng cảm thụ thời khắc tốt đẹp nhất trong ngày.
- Muốn ăn gì không?
Yến Cơ khẽ nghiêng người, hỏi: - Ngươi có thể mời ta thứ gì?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại không khỏi phì cười, bởi vì đây là những lời này giống hệt những lời đối thoại của họ trong lần đầu gặp gỡ bên bờ sông. - Nếu ngươi không phản đối, chúng ta có thể đến nhà đôi phu thê thợ săn kia để dùng bữa sáng!
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Nếu nói đến phương thức đi đường thì tất nhiên sẽ dùng tới phương thức của hắn.
Yến Cơ rụt tay về, rồi nói: - Không nên tới quấy rầy họ hoài như thế!
- Thói quen ăn uống của ngươi hơi khó khăn đấy!
Lưu Sâm lại chìa tay ra: - Có rất nhiều chuyện sẽ có lần đầu tiên....như khối thịt rồng này vậy....
Không biết từ lúc nào đã thấy một khối thịt rồng xuất hiện ở trong tay hắn. Thông thường thì thịt sống phải có máu me, trông rất ghê tởm, nhưng khối thịt rồng này lại khác hẳn, chẳng những nó không có máu mà trông lại rất giống một món hàng mỹ nghệ trong suốt vậy.
Yến Cơ nhìn thấy khối thịt đó thì khẽ dựng mày liễu lên, nhưng Lưu Sâm lại không phát hiện điều đó. Hắn loay hoay tìm củi để chụm lửa, đồng thời còn không quên dụ dỗ nàng: - Đợi ngươi ngửi được mùi thơm của nó rồi, nhất định sẽ muốn nếm thử ngay thôi. Đến khi ngươi nếm một miếng rồi, tất sẽ không nhịn được.... - Ta nhịn hết nổi rồi!
Yến Cơ chợt kêu to!
"Nhịn hết nổi?" Chẳng lẽ nàng dễ bị dụ vậy sao? Hắn còn chưa bắt đầu nướng nữa kia mà.
- Ta ăn thịt! Còn ăn rất nhiều thịt nữa kìa!
Yến Cơ chợt thở gấp, nói: - Nhưng tên hỗn đản ngươi có biết không, trong tay ngươi chính là tọa kỵ (thú cưỡi) của ta đấy. Ngươi giết tọa kỵ của ta thì thôi đi, lại còn khoe khoang trước mặt ta nữa chứ.....Hừ, lại đây, chúng ta đấu một trận rồi nói tiếp!
Lưu Sâm giật mình sửng sốt. Là tọa kỵ của nàng sao? Cũng khó trách, khó trách. Dòng đại hà đó là một địa phương không có dấu chân người, khi không sao lại có rồng xuất hiện chứ? Thì ra nó là tọa kỵ của nàng. Nàng luyện công ở trong sông, còn con rồng nọ thì ở ven sông để hộ vệ cho nàng. Nó gặp phải thân thủ của hắn thì coi như là nó xui xẻo, mà nàng gặp phải sự nhiệt tình của hắn thì nàng cũng đúng là không may rồi. Thảo nào nàng lại tức giận đến thế!