Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 253: Đặc Nạp Lan

Bách Biến Tiêu Hồn

253 Chương 253: Đặc Nạp Lan

Phương đông vừa hừng sáng, chợt thấy Lưu Sâm đáp xuống tường thành. Lúc này tâm tình của hắn cực kỳ thống khoái, có lẽ đó chính là tâm tình của một cường giả, nó cũng tương tự như cái loại tâm tình mà hắn đã có sau khi khai sáng ra Toàn Phong chùy vậy!

Luận về tốc độ, hiện nay chưa một ai có thể nhanh hơn hắn. Về mặt tốc độ lưu, hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Cách đây không lâu, các cao thủ bậc nhất vẫn khinh thường công lực của hắn chưa đủ, cho dù tốc độ của hắn có cao đến đâu đi nữa thì cũng không thể gây tổn thương cho họ được. Vào lúc đó, hắn đã dùng Toàn Phong chùy để khẳng định mình với các cao thủ thuộc hàng kiếm thánh và ma đạo. Còn bây giờ thì hắn cũng có thể dùng Nghịch Toàn Phong chùy để "nói chuyện" với các vị "thần" của Ma Cảnh.

oooOooo

Trong thành sớm đã trở nên đại loạn. Lưu Sâm đứng yên trên tường thành, căn bản không hề quay đầu lại, những người ở xung quanh cũng từ từ tu tập lại. Hắn vẫn không quay đầu lại, bởi vì những người này đứng cách hắn rất xa. Hắn cũng biết mình đứng ở vị trí này sẽ khiến cho toàn thành đều nhìn thấy rõ, và chính hắn cũng có thể nhìn thấy rõ quang cảnh của đồng quê, thậm chí còn thấy được cả một đại đội binh mã đang tiến tới gần nữa. Dẫn đầu cánh quân đó là một vị lão giả đang cưỡi bạch lộc. Tuy rằng ông ta đang cưỡi bạch lộc phi như bay, nhưng toàn thân ông ta vẫn rất yên ổn, nguyên do cũng bởi vì tu vi công lực cao thâm của ông ta. Lão giả đó chính là kiếm thần Lạc Phu!

Lưu Sâm quay người lại, rồi hướng về toàn thành mà nói:

- Chư vị, Hỏa thần đã chết, binh sĩ Ma Cảnh ở trong thành chỉ còn lại chưa tới ba trăm người.

Thanh âm được thốt ra nhẹ nhàng, nhưng toàn thành đều nghe được. Tất cả mọi người đều dừng tay cả lại, kể cả những người đang đi lại trên đường phố và cả những người đang dùng điểm tâm, tựa như một khúc phim được dừng lại vậy.

- Đại quân của kiếm thần Lạc Phu đã đến ngoài thành. Là hàng hay chiến, tùy chư vị tự định đoạt!

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền phóng lên cao, hắn đứng lơ lửng trên không chỉ trong chớp mắt, sau đó gập người lại một cái thì toàn thân liền bắn thẳng xuống chân thành. Hầu như tất cả mọi người ở trong thành đều bị choáng váng.

Lưu Sâm ghìm cương bạch lộc, rồi đưa mắt nhìn lên không trung.

Ở trong không trung, một thân ảnh đáp xuống một cây đại thụ khô già hầu như không có lá cây ở trước mặt Lạc Phu.

Hàng loạt cung tiễn giương lên và nhắm vào thân ảnh của người đó, nhưng Lạc Phu đã giơ tay lên ngăn lại. Ông ta nói:

- Xem biểu tình của ngươi, có lẽ sự tình đã có chuyển biến?

Cung tiễn được hạ xuống, toàn quân đều đưa mắt nhìn vào Lưu Sâm.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Chuyện của ta đã giải quyết xong, phần còn lại là chuyện của ngươi!

Lạc Phu hơi kinh hãi, hỏi:

- Ngươi....đã làm chuyện gì rồi?

Thời gian chỉ cách một đêm, bản ý của ông ta chỉ là muốn tới đây cùng với hắn nội ứng ngoại hợp, nhưng bây giờ trời đã sáng, hắn đã làm xong việc gì? Hắn nói đã "giải quyết xong", vậy là ý gì? Mà hắn đã giải quyết xong chuyện gì? Một ý niệm đột nhiên dậy lên trong tâm tưởng của ông ta, nhưng ông ta lại không dám nghĩ tới nó....

- Bộ hạ của Hỏa thần có hai sứ đã chết, ba tên đội trưởng cũng đã chết theo. Binh sĩ dưới trướng lão có hơn một ngàn bảy trăm người thì chỉ còn lại dưới ba trăm. Hiện tại ba trăm người đó đã thay đổi y phục thường, ta lười đi kiếm chúng nên để lại phần việc đó cho ngươi vậy. Thật xin lỗi, ta đã không lưu lại một tên cao thủ nào cho ngươi.

Lạc Phu càng nghe, đôi mắt của lão càng sáng hơn. Đến cuối cùng thì kêu lên thất thanh:

- Trong vòng một ngày mà ngươi đã giết hơn một ngàn người sao? Kể cả hai tên sứ giả?

Có lẽ chỉ có mình ông ta biết được công lực của hai tên sứ giả là cao tới chừng nào, chính bản thân ông ta tuy đã giết ba tên sứ giả, nhưng phải chia ra làm ba lần mới giết được ba người, và mỗi lần đều không dễ dàng chút nào.

Toàn quân nghe lời đối đáp giữa đôi bên mà nhốn nháo cả lên. Hơn một ngàn binh sĩ Ma Cảnh đã bị giết? Thần! Người kia chính là vị thần nhân thần bí đó sao? Chỉ có thể là hắn thôi! Toàn quân đều biết tới cái tên Na Trát Văn Tây thần kỳ nọ, nhưng những người được may mắn diện kiến hắn thì chỉ có những vị chỉ huy cấp cao mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi người đều có thể nhìn được hắn. Các binh sĩ đứng phía sau thì ráng chen chúc để được nhìn thấy hắn...

- Nếu không phải nữ tử Thủy hệ kia đã nhắc nhở quân địch, có lẽ thành tích của ta còn cao hơn bây giờ!

Giọng của Lưu Sâm có phần nuối tiếc:

- Quân phục màu đó quả thật là quá chói mắt, so với quân phục của Phong Thần thì dễ giết hơn nhiều lắm!

Lạc Phu cười ha hả, nói:

- Lạc Phu ta bình sinh rất ít phục ai! Nhưng hôm nay ta thật sự phục ngươi! Sau khi giết Hỏa thần xong, ta và ngươi sẽ uống một trận hả hê!

- Uống rượu?

Lưu Sâm khẽ nhíu mày:

- Ta nghe nói ngươi đã cai rượu suốt ba mươi năm nay, chẳng lẽ ngươi muốn phá giới sao? Sẵn đây cũng nói luôn, vừa rồi ta nói không lưu lại một cao thủ nào cho ngươi....trong đó tính luôn cả Hỏa thần rồi!

Lạc Phu nghe vậy thì toàn thân chấn động mạnh, lão lắp bắp hỏi lại:

- Hỏa thần....đã chết?

- Đúng thế!

- Ngươi....ngươi đã giết lão bằng cách nào?

Giọng của Lạc Phu cực kỳ khích động. Tuy rằng ông ta chưa hề giao thủ với Hỏa thần, nhưng từ công lực của đám bộ hạ của lão mà phán đoán, công lực của Hỏa thần phải cao hơn bọn chúng nhiều lắm. Nói không chừng còn cao hơn ông ta rất nhiều nữa là đằng khác. Vậy tại sao người này nói giết là giết, quá dễ dàng như thế chứ?

- Thì bằng vào bàn tay này!

Lưu Sâm chậm rãi giơ hai tay lên:

- Tất nhiên là bằng vào tay!

Đôi tay này đã mang đến cho hắn vài phần ngạc nhiên, và cũng có vài phần vui mừng phát xuất từ nội tâm.

Giết người đương nhiên phải dùng tay! Trên căn bản thì nói lời đó cũng chỉ vô ích, nhưng Lạc Phu quyết sẽ không nghĩ rằng "bàn tay" ở trong lời của hắn là biểu thị cho "quả đấm". Nếu ông ta biết rằng hắn đã dùng quả đấm với phương cách đánh nhau của đám lưu manh ở trên đường phố mà đánh chết Hỏa thần, chỉ sợ ông ta sẽ té nhào từ trên lưng bạch lộc xuống đất luôn quá.

- Na Trát Văn Tây....Na Trát Văn Tây!

Lạc Phu thở dài:

- Ta vốn còn tưởng rằng ta đã biết đôi chút về ngươi, thế nhưng tại sao lúc nào ngươi cũng luôn nằm ngoài ý liệu của người ta như thế chứ?

Ông ta vốn đã nhận định rằng hắn chính là A Khắc Lưu Tư, nhưng vào lúc này đây, lòng tin đó đã bị dao động mạnh. Quả thật A Khắc Lưu Tư rất thần kỳ, nhưng A Khắc Lưu Tư có đạt đến trình độ này chăng? Nếu hắn có thể đạt tới trình độ này, vậy thì lúc trước đã không thể bị nhốt tại Tô Nhĩ Tát Tư rồi. Lúc đó, dù hắn có bị bao vây nhưng nếu muốn đi thì đi, không ai có thể ngăn được. Hắn cứ nghênh ngang bỏ đi hẳn không phải là một việc khó mới phải.

- Muốn hiểu biết một người cũng không dễ dàng đâu!

Thanh âm của Lưu Sâm cũng trở nên kỳ quái:

- Nhưng ta cũng thấy rất may mắn, bởi lẽ ta cũng hiểu được ngươi mới đúng là một vị kiếm thần chân chính!

- Ta cũng thấy rất may mắn!

Lạc Phu từ tốn nói:

- May là....ngươi đứng cùng trận tuyến với đại lục! Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một điều rằng, mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ quá khứ của ngươi thế nào, ta rất hân hạnh được cùng sát cánh giết địch với ngươi!

- Sau khi đại chiến kết thúc, ta sẽ uống một trận hả hê với ngươi!

Lưu Sâm cảm thấy có vài phần cảm động, hắn nghĩ vị kiếm thần này biết rất nhiều việc. Nếu quả đúng như lời ông ta nói, vậy thì hắn rất vui mừng!

Lạc Phu cười lớn:

- Ta nguyện sẽ say lúy túy với ngươi. Còn bây giờ thì ngươi sẽ trở về trước hay cùng ta vào thành?

- Hẹn gặp lại!

Chưa dứt lời thì thân hình của hắn đã phóng lên cao, đồng thời còn buông thêm một câu:

- Chỉ cần một ngày Ma Cảnh vẫn còn chưa trừ diệt hết, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau! Bảo trọng!

Vừa nói xong, hắn khẽ uốn mình một cái thì không ai còn nhìn thấy hắn đâu nữa.

- Quả thật là một kỳ nhân!

Ở bên cạnh Lạc Phu chợt có tiếng ai đó vang lên:

- Tiên sinh, chúng ta được một vị thần nhân như thế tương trợ, đó đúng là phúc khí của người đại lục chúng ta!

Lạc Phu không đáp lại, đôi mắt của ông ta lấp lánh quang mang, sau đó chỉ tay vào thành rồi hô lớn:

- Vào thành!

Đại đội nhân mã lập tức cuồn cuộn tiến vào thành. Khi họ vừa đến cổng thành thì đã thấy một đại đội kiếm sư và ma pháp sư đã chen chúc nhau chờ sẵn ở đó. Họ quỳ đầy hai bên cổng thành, rồi tranh nhau lên tiếng:

- Kiếm thần tha mạng....chúng tôi đều là người đại lục!

- Chúng tôi vì bị Ma Cảnh bức bách nên bất đắc dĩ mới phải ở lại trong thành. Giờ đây ta vừa đích thân giết chết một tên binh sĩ của Ma Cảnh, xin kiếm thần xem lại....

- Chúng tôi bị tên tặc tử này mê hoặc, bây giờ mang hắn đến đây nộp lên kiếm thần, mong ngài minh xét....

Lạc Phu nghe qua những lời đó, sắc mặt liền trở nên rất cổ quái. Ông ta tự lẩm bẩm:

- Ta còn đang thắc mắc không biết tại sao tên tiểu tử kia lại chạy trước như thế, té ra những chuyện còn lại đều rất rắc rối đây!

Với số hàng binh như các kiếm sư và ma pháp sư của đại lục, giữ họ lại hay giết đi vốn là một vấn đề rất đau đầu, mà điểm quan trọng nhất là làm sao nhận biết được ai là kẻ thật tâm đầu hàng giặc hoặc ai là kẻ bị tình huống ép buộc? Sau này họ có sẽ là mối họa ngầm hay không? Những điều này vốn không một ai có thể nắm chắc được.

- Tiên sinh!

Bên cạnh kiếm thần lại có tiếng vang lên:

- Chúng ta không thể lưu lại đám người nhu nhược này. Vạn nhất tương lai trong thành có biến, vậy thì họ sẽ trở thành một mối phiền toái rất lớn đấy!

- Nhưng nếu chúng ta giữ lại một cánh lực lượng thì cũng không đến nỗi tệ đâu.

Một lão giả khác xen lời:

- Lực lượng phản kháng Ma Cảnh vốn rất ít ỏi, nay có một cánh binh lực mấy vạn người thế này, hơn nữa mỗi một người trong số họ đều có thực lực không tầm thường, quả thật cũng rất hiếm có!

- Binh lực càng đông, thực lực càng mạnh, thì mối họa ngầm cũng càng lớn...

Hai người cứ thế mà tranh cãi không ngừng, không ai nhường ai.

Lưu Sâm giơ tay ngăn họ lại, sau đó trầm giọng hỏi:

- Có ai biết, lúc trước Xích Dương thành đã xử trí hàng binh như thế nào chăng?

Một tên binh sĩ đứng gần đó liền bước lên một bước rồi bẩm:

- Thưa tiên sinh, thuộc hạ nghe nói vị thần nhân kia đã sai họ đích thân đi giết binh sĩ của Ma Cảnh, khiến cho ai nấy cũng đều vấy máu người của Ma Cảnh, trừ tuyệt khả năng đầu hàng Ma Cảnh lần thứ hai của họ. Sau đó còn để cho họ tự bảo vệ Xích Dương thành, và biến thành Xích Dương thành đạo phòng tuyến thứ nhất của thành Thác Mạc Tư.

Lạc Phu nghe vậy thì bật cười ha hả, nói:

- Hảo tiểu tử! Không chỉ có công lực hơn người, mà thủ đoạn của ngươi cũng hơn người gấp bao nhiêu lần. Tốt....tốt, cứ làm như thế đi!

Thế là trong nhất thời, thành Đặc Nạp Lan liền nổi lên tiếng kêu thảm khắp nơi. Gần ba trăm binh sĩ của Ma Cảnh gần như đều bị lăng trì xử tử. Lạc Phu làm việc có vẻ còn tỉ mỉ hơn Lưu Sâm một chút, bởi vì tất cả hàng binh của đại lục đều phải lên đài để chém một đao. Có lẽ đây chính là phương pháp "điểm danh" của dị giới cũng nên.

Đợi đến khi đại quân của Lạc Phu rút khỏi thành Đặc Nạp Lan, toàn bộ tòa thành này đã biến thành thiên hạ của đại lục, không một ai ở đây dám nuôi lòng đầu hàng Ma Cảnh nữa, bởi vì trong lòng họ đã có cùng một nhận thức: nếu muốn sống thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là triệt để đánh bại Ma Cảnh! Bằng không, người của Ma Cảnh sẽ không tha cho bọn họ, mà người của đại lục cũng sẽ không dung thứ cho họ thêm một lần nào nữa.

Về phần những kẻ đã dụ hoặc họ đầu hàng, trong trận tàn sát vừa qua, những kẻ đó cũng đều bị giết chết. Họ muốn chứng minh cho kiếm thần thấy, họ thật sự thống hận những kẻ đó!

Lý do thì có rất nhiều, nhưng phương thức lại không đồng nhất. Khi có kiếm thần ở đây, mặc kệ đám người đầu sỏ chuyên đi dụ hoặc kẻ khác đầu hàng Ma Cảnh có phách lối tới cỡ nào thì cũng đều bị lôi ra xử trị hết. Kiếm thần chỉ giảng đạo lý chứ không màng tới thực lực, cho dù một số cao thủ có thế lực cao hơn nhiều người khác, nhưng họ cũng chỉ có thể ôm hận về nơi cửu tuyền mà thôi!

Do đó, một bước sa cơ sẽ thành thiên cổ hận. Khi quay đầu trở về thì đã thành người trăm năm!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.