247 Chương 247: Kinh Biến
Đó là một cái tên đầy khủng bố, ngay cả đối với Lạc Phu thì nó cũng là một cái tên rất nặng nề.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó có tiếng người vang lên:
- Tiên sinh, kinh thành truyền tin vui đến!
Lạc Phu nghe vậy thì tinh thần đại chấn, hô:
- Mang vào đây!
Tin tức tốt! Nếu như ông ta đang mong đợi một điều gì đó, thì nó chính là tin tức từ kinh thành. Ước Sắt đã đến kinh thành cũng khá lâu rồi. Chính bản thân Lạc Phu đã hoàn thành sứ mạng của mình, còn bây giờ thì cũng là lúc lão gia hỏa ngươi phải xuất mã rồi. Vì đối phó với Hỏa thần của Ma Cảnh, thân là Hỏa thần của đại lục như ngươi cũng không thể lười biếng được. Tin tốt này truyền đến, chắc có lẽ là niềm hy vọng chân chính của thành Lạp Nhĩ Hãn đây!
Cửa phòng được mở ra, một người xuất hiện ở ngoài cửa, nói:
- Kiếm thần tiên sinh, ta là đặc sứ của hoàng cung, Ngôn Nhĩ Tây. Thừa lệnh quốc vương bệ hạ và Ước Sắt thần sư đến đây để đặc biệt ra mắt tiên sinh.
Thì ra là tin tức sống!
- Các hạ đã khổ nhọc rồi, mời ngồi!
Lạc Phu chỉ vào chiếc ghế gần đó, rồi trầm giọng hỏi thẳng vào vấn đề:
- Có phải Ước Sắt tiên sinh đã chuẩn bị xong mọi thứ thật tốt rồi không?
Ngôn Nhĩ Tây không đáp lời nào, y đưa tay đóng cửa lại rồi mới bước đến gần Lạc Phu vài bước, rồi nói:
- Lạc Phu tiên sinh, đây là tin tức cực kỳ cơ mật, ngoài ngài ra, bất luận là ai cũng không được biết. Do đó nên quốc vương mới đặc biệt sai ta đến đây, chứ không chỉ truyền lời qua thư tín!
- Hiểu rõ, ngươi cứ nói!
Lạc Phu bất giác không tự chủ được mà cũng trở nên khẩn trương hơn.
- Thiên hạ đã sinh đại biến!
Ngôn Nhĩ Tây chậm rãi nói:
- Cửa Thánh Cảnh đã mở rồi!
Lạc Phu nghe vậy thì đứng bật dậy, trái tim gần như muốn ngừng đập luôn. Trời ạ, vấn đề của Ma Cảnh còn chưa giải quyết xong, mà nay lại thêm vấn đề của Thánh Cảnh nữa. Chuyện ở đây dù tụ tập hết lực lượng của thiên hạ cũng chưa hẳn đã có thể chống đỡ nổi, vậy mà bây giờ lại còn Thánh Cảnh xuất hiện nữa chứ. Ông trời già, ngươi thật muốn tận diệt đại lục chúng ta hay sao?
Ngôn Nhĩ Tây trầm giọng nói:
- Ma Cảnh tàn sát một dãy tây bắc, Thánh Cảnh lại chiếm đóng phương nam! Tin tức này hiện nay vẫn chưa truyền đi khắp nơi, nhưng tương lai không xa rồi cũng sẽ được truyền đi mà thôi!
Lạc Phu thở dài, nói:
- Vậy....ý tứ của bệ hạ là....Ước Sắt tiên sinh không thể đến đây? Hậu viện cho chúng ta cũng sẽ không có?
Vừa nghe qua tin này, Lạc Phu đã có ngay dự cảm. Thánh Cảnh đang đánh phá ở đông nam, mà kinh thành lại ở phía đông nam, tất nhiên quốc vương phải lấy kinh thành làm trọng. Tất cả binh lực sẽ dồn về để bảo vệ kinh thành, còn những người ở đây chỉ có thể tự mình chiến đấu mà thôi.
Vốn tưởng rằng sẽ được nghe tin tốt, nhưng tin này lại là tin xấu nhất trong thiên hạ, thậm chí còn vượt qua sự dự liệu của Lạc Phu nữa. Nhưng ông ta cũng không thể làm gì khác, ngoài việc cảm thấy bi ai ra, thậm chí cũng không thể nổi giận được nữa!
Ngôn Nhĩ Tây chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ý của bệ hạ là...địch nhân nam bắc cùng giáp công, đại lục quyết không thể thắng được. Kế sách trước mắt là....bỏ qua thôi!
- Bỏ qua?
Tim Lạc Phu đập mạnh, đôi mày dựng ngược, gằn giọng hỏi:
- Làm sao bỏ qua?
Lời này vừa thốt, những chiếc tách trà ở trên bàn cũng run lên nhè nhẹ. Ngôn Nhĩ Tây thấy vậy cũng biến hẳn sắc mặt.
- Kiếm thần tiên sinh, đây chỉ là một sách lược! Là sách lược tốt nhất hiện nay!
Ngôn Nhĩ Tây nơm nớp lo sợ, nói tiếp:
- Mong tiên sinh hãy suy nghĩ kỹ lại một chút...
- Nói rõ một chút xem!
Kiếm thần vươn người, ngồi thẳng lại. Thân thể cao lớn của ông ta phảng phất như muốn bao trùm lên tên sứ giả đáng thương kia.
Ông ta không muốn suy nghĩ, mà là muốn nghe rõ ràng kế sách của quốc vương.
Ngôn Nhĩ Tây nói:
- Kiếm thần tiên sinh, thế lực quân đội của Ma Cảnh và Thánh Cảnh đều rất mạnh, đại lục thân cô thế cô nên không thể chiến thắng họ được. Nếu cả hai phe bọn chúng cùng tấn công thì chúng ta sẽ bị diệt vong rất nhanh thôi, thế nhưng xưa nay Ma Cảnh và Thánh Cảnh luôn đối đầu với nhau, chỉ cần chúng ta bỏ đi, để bảo tồn thực lực của mình; thế nào bọn chúng cũng sẽ có phen đụng độ với nhau. Chỉ cần đợi cho chúng chiến đấu đến lúc sức cùng lực kiệt, thực lực hao tổn gần hết, đó chính là lúc chúng ta thừa thế quay trở lại, dành lấy thắng lợi....
Kế sách này nói cho cùng cũng là mượn sức hổ để trừ sói lang, hoặc cũng có thể gọi là "tọa sơn quan hổ đấu", người đại lục sẽ làm một ngư ông đắc lợi!
Sau khi nghe xong kế sách đó, sắc mặt phẫn nộ của Lạc Phu liền chậm rãi biến mất. Mặc kệ sách lược này có hoang đường tới cỡ nào, nhưng dù sao nó cũng là một kế sách dùng được, nhưng tựu chung thì nó cũng không nằm ngoài mấy chữ "tham sinh úy tử".
Ngôn Nhĩ Tư nói xong thì bầu không gian trong căn phòng nhỏ liền trở nên rất yên tĩnh. Y còn bồi thêm một câu:
- Quốc vương bệ hạ rất sợ tiên sinh gặp chuyện bất trắc gì, vì vậy nên mới đặc biệt sai ta đến đây để đón tiên sinh quay về hoàng cung, sau đó ngài và Ước Sắt tiên sinh sẽ là nền tảng cho lực lượng được bảo lưu, chờ đợi thời cơ chín mùi!
Kiếm thần hỏi:
- Đây là đề nghị của quốc vương hay của Ước Sắt tiên sinh?
- Đương nhiên là ý kiến chung của quốc vương và Ước Sắt tiên sinh!
Kiếm thần thở dài:
- Bệ hạ và Ước Sắt đối với bản nhân thật là ưu ái, ta nên cảm tạ họ thật tốt!
- Đó là đương nhiên!
Ngôn Nhĩ Tây nịnh nọt:
- Hiện nay đang là thời kỳ phi thường, chỉ cần đợi cho chúng tự giết lẫn nhau, đến lúc đôi bên cùng bị tử thương nặng nề, đó chính là lúc chúng ta cần đến thần công của tiên sinh và Ước Sắt tiên sinh để cứu lấy toàn bộ đại lục, khôi phục hoàng cung!
Kiếm thần đưa mắt nhìn về nơi chân trời, thật lâu không nói gì!
Mặt trời đã ngã về tây, ông ta không hề động, bên ngoài có tiếng ai đang hỏi điều gì đó, nhưng ông ta không nghe được. Rốt cuộc lại nghe tiếng Ngôn Nhĩ Tây vang lên:
- Tiên sinh, ngài đã quyết định rồi chứ?
- Có phải là chúng ta nên lừa địch nhân, khiến cho chúng tưởng rằng lực lượng của chúng ta đã bị diệt vong trong chiến tranh, và chúng ta cứ tiếp tục chống cự đến cùng, không thể nào đình chỉ. Có phải như thế không?
Lạc Phu quay phắt người lại, ánh mắt lóe lên tinh quang.
- Tiên sinh anh minh!
Ngôn Nhĩ Tây nói:
- Đây chính là mấu chốt quan trọng trong toàn bộ kế sách này, và cũng là nguyên nhân mà bệ hạ muốn giữ ngài lại.
- Ta hoàn toàn hiểu rồi!
Lạc Phu trầm giọng nói:
- Bây giờ ta có thể cho ngươi biết vài điều, ngươi có thể báo lại cho bệ hạ....và Ước Sắt biết!
Ngôn Nhĩ Tây há hốc miệng đầy ngạc nhiên, không thốt nên lời.
- Thứ nhất, không thể gián đoạn sự chống cự với quân Ma Cảnh, bằng không, địch nhân tất sẽ biết chúng ta đang ẩn giấu thực lực, mà những người thực sự hữu dụng đều phải triệt thoái hết; bởi vì nếu muốn bảo tồn thực lực để Đông Sơn tái khởi, thì điều đó lại dẫn tới một vấn đề: lực lượng chống cự của chúng ta sẽ bị hy sinh uổng phí. Toàn bộ lực lượng chống cữ của đại lục và tất cả dũng sĩ chân chính của chúng ta đều sẽ trở thành những vật hy sinh oan uổng!
Rốt cuộc, giọng nói của Lạc Phu cũng mang theo sự phẫn nộ.
- Thứ hai, thiên hạ đại loạn, hổ lang giáp công, bách tính sẽ chạy đi đâu? Bệ hạ có thể nói: "tương lai sẽ thay đổi." Nhưng có ai dám bảo đảm rằng họ sẽ có thể giữ lại tính mạng của mình chứ? Ai có thể biết trước được tương lali đây?
Thanh âm của ông ta vô cùng nghiêm khắc! Ngôn Nhĩ Tây run rẩy, không thốt được nửa câu. Tất cả những việc này đều là sự thật, nhưng y cũng biết vị kiếm thần đang ở trước mắt mình đây không thích sự thật này chút nào!
- Thứ ba!
Lạc Phu lại trầm giọng, nói:
- Đông Sơn tái khởi chỉ là bệ hạ và Ước Sắt muốn như vậy mà thôi, nếu sau này Ma Cảnh và Thánh Cảnh đụng độ, biết đâu họ sẽ vạch rõ biên giới, kẻ trấn đóng đông nam, người chủ trì tây bắc? Làm sao biết được chúng nhất định sẽ đánh nhau đến sống chết? Khi thiên hạ đã bị tận diệt dưới tay chúng, chỉ dựa vào vài người là có thể Đông Sơn tái khởi hay sao? Thật là người si đang nói mộng!
- Thứ tư, còn có điều thứ tư nữa!
Lạc Phu thở dài một hơi, nói:
- Ta không bình luận về kế sách hồng đồ đại nghiệp của bệ hạ và Ước Sắt, ta chỉ nói về phần ta mà thôi. Sống trên đời này, ta thật không có mặt mũi nào để tham kiếp sống tàn trong khi thiên hạ đang đại loạn được. Ngươi trở về đi, nói cho bệ hạ và Ước Sắt biết, Lạc Phu đã bỏ mình ngoài thành, sẽ không có phen hội ngộ nữa!
Ngôn Nhĩ Tây khẩn trương, nói:
- Tiên sinh chính là lương đống của việc phục quốc trong tương lai, ngài không thể....
- Phục quốc?
Lạc Phu cười nhạt:
- Hy vọng mong manh như vậy cũng đáng để chờ đợi hay sao? Hơn nữa, dù cho có phục quốc đi nữa, thiên hạ to lớn như thế, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, có thêm một mình ta cũng không nhiều lắm, mà bớt đi ta cũng không phải là quá ít. Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời nữa!
Nói xong, ông ta bỗng vung tay lên, một cổ lực lượng mạnh chợt nổi lên, khiến cho cửa phòng bật mở, còn Ngôn Nhĩ Tây thì bị lăn long lóc ra ngoài cửa.
Ngôn Nhĩ Tây lồm cồm bò dậy, y đang còn muốn nói thêm thì Lạc Phu đã chỉ tay lên trán ý, rồi nói:
- Còn nói thêm nửa câu thừa thải, ta sẽ giết ngươi ngay!
Thanh âm của ông ta cực kỳ nghiêm lạnh.
Bên ngoài cửa phòng có một lão giả vừa bước được nửa bước, khi thấy tình cảnh trước mắt thì sợ đến ngây người. Ngôn Nhĩ Tây cũng sửng sốt vô cùng. Y cúi người chào thật thấp, rồi quay người bước ra ngoài. Trên mặt y có nét sợ hãi, nhưng cũng hiện lên vài phần kính ý!
Nhìn tên sứ giả bước ra ngoài, trên mặt còn mang theo biểu tình kỳ quái. Lão giả ở trước cửa hơi khom mình, nói:
- Tiên sinh, kinh thành có tin tức gì chăng?
- Ước Sắt nói.....viện binh đang được quy tụ chờ lệnh!
Nét mặt của Lạc Phu hơi giãn ra, rồi nói tiếp:
- Bọn họ cần thêm thời gian!
- Còn cần thêm thời gian sao?
Thành chủ phiền muộn, nói:
- Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng đêm nay Hỏa thần sẽ đến đây hay sao? Nếu...là vậy, chúng ta phải làm sao đây?
- Đêm nay Hỏa thần sẽ đến ư?
Lưu Sâm lạc giọng, quát khẽ.
- Quân sĩ báo về, Hỏa thần đã rời khỏi Thanh Dương!
Thành chủ nói:
- Ta đang muốn tìm ngài để thương lượng đối sách!
- Không có đối sách gì cả!
Lạc Phu ngẩng đầu thật cao, nói tiếp:
- Ta sẽ đấu với hắn một trận. Đó là sứ mạng của ta, và cũng là chức trách duy nhất của ta!
Viện binh của kinh thành sẽ không đến đây, Ước Sắt cũng sẽ không đến đây, hy vọng duy nhất của ông ta đã bị cắt đứt, nên giờ đây ông ta chỉ còn một chức trách duy nhất mà thôi: đó là chiến đấu tới cùng!
Nếu như chiến thắng, tất nhiên đó là một điều tốt, còn nếu phải chết trên sa trường, vậy thì ông ta cũng sẽ không oán không hối; bởi vì đó chính là sứ mệnh của ông ta! Khi mà tất cả sinh cơ đều đã bị đoạn tuyệt, điều có thể kích thích sĩ khí duy nhất chính là danh nghĩa của kiếm thần!
Thành chủ ngơ ngác nhìn Lạc Phu, trên mặt kiếm thần tràn đầy nét kiên nghị, nhưng tại sao lại còn có nét bi phẫn như thế?
Bên ngoài có tiếng quân sĩ lớn tiếng báo:
- Báo cáo kiếm thần và thành chủ, có tin tức đặc biệt truyền đến!
Thanh âm rõ ràng rất khích động.
Tin tức đặc biệt? Chẳng lẽ Hỏa thần đã đến bên ngoài thành rồi hay sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lạc Phu chậm rãi thốt:
- Báo đi!
- Thác Mạc Tư đại thắng!
Thanh âm của gã binh sĩ vang lên thật lớn:
- Phong thần đã chết dưới chân thành Thác Mạc Tư, quân sĩ thuộc hạ của Phong Thần hoàn toàn bị tiêu diệt!
Vừa nghe xong tin này, thành chủ kinh ngạc đến mức há hốc miệng và không thốt được lời nào. Tiếp theo chỉ nghe "vù" một tiếng, Lạc Phu đã xuất hiện ở trước mặt gã binh sĩ kia, rồi lớn giọng hỏi:
- Cái gì? Ngươi lập lại một lần nữa xem!
Gã binh sĩ lập lại tin tức nóng hổi đó một lần nữa, Lạc Phu lại thêm một phen sửng sốt! Phong Thần và Hỏa thần cùng dương danh là tam đại chiến thần của Ma Cảnh, thực lực ngang ngửa nhau. Chính bản thân ông ta cũng tự nhận là mình chưa bằng được họ. Hỏa thần chỉ mới phái ra vài tên sứ giả và vài trăm binh sĩ của Ma Cảnh mà thành Lạp Nhĩ Hãn đã như lâm đại địch rồi, nhưng cũng may là có mình ở đây nên tòa thành trì này mới chưa mất mà thôi.
Nhưng thành Thác Mạc Tư có cao nhân nào giúp đỡ đây?