Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 234: Giết Ngũ Sứ Trong Chớp Mắt

Bách Biến Tiêu Hồn

234 Chương 234: Giết Ngũ Sứ Trong Chớp Mắt

Tật Phong sứ chậm rãi thu hồi cánh tay về, rồi cười lạnh, nói:

- Ngươi phải cảm tạ ta đã hạ thủ lưu tình mới đúng. Sẵn đây ta cũng nói luôn, trong lúc ta đàm thoại với đại công của các ngươi, những người khác không cần xen vào!

Y đã hạ thủ lưu tình ư?

Sắc mặt của đại công chợt thay đổi. Ông ta đương nhiên biết người xuất thủ vừa rồi chính là một kiếm sư có kiếm pháp cao cường nhất ở dưới trướng của mình. Gã chính là một kiếm thánh. Còn năm ma pháp sư vừa rồi cũng là năm vị ma pháp sư lợi hại nhất dưới ta ông ta. Vậy mà khi nãy sáu người liên thủ mà cũng không thể ngăn trở được một kích của đối phương. Không biết y có hạ thủ lưu tình thật hay không, nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, đó là không ai có thể thắng đối phương được.

- Giết!

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi vẫn được phát ra từ gã kiếm thánh không sợ chết kia. Lời vừa dứt, vô số mũi tên bắn vèo lên không. Kèm theo những mũi tên đó, gã kiếm thánh cũng lao vọt theo.

Gã khẽ điểm nhẹ chân lên đất thì đã bay vọt lên không tới hơn bốn trượng, vừa khéo đạt đến tầm cao của Tật Phong sứ. Tiếp theo, gã liền bạt kiếm chém ra, hàn quang dài tới hơn một trượng và ập đến Tật Phong sứ.

- Không nên!

Một lão giả đang đứng gần đại công chợt kêu lớn, nhưng đã quá trễ. Tiếng kêu của lão còn chưa dứt thì gã kiếm thánh kia đã bạt kiếm rồi.

Tật Phong sứ bật cười ha hả, đồng thời vung tay lên. Tư thế vung tay của y trông giống hệt như đang cầm búa bổ xuống vách núi vậy, và đích nhắm chính là đỉnh đầu của gã kiếm thánh, thế mạnh không thể đỡ!

Mưa tên đã ập đến bên cạnh năm người của Ma Cảnh, nhưng năm người họ không thèm che chắn gì hết, ấy vậy mà bao nhiêu mũi tên đều bị rơi xuống hết. Còn kiếm quang thì đã ập đến sát người của Tật Phong sứ, nhưng nó bỗng nhiên bị tan biến hết; trong khi đó thì Phong đao của Tật Phong sứ đã chém đến đỉnh đầu của kiếm thánh, kình phong rào rào phủ kín khắp xung quanh gã. Thế nhưng thân thể của gã kiếm thánh vẫn cứ lơ lửng tại một chỗ, trông gã rõ ràng khó thoát khỏi cảnh bị chém thành hai khúc.

Bỗng nhiên, thân thể của gã bị rơi nhanh xuống đất, mà tốc độ rơi như thế thật là nhanh khác thường, phảng phất như là có người đã kéo mạnh gã xuống vậy. "Bịch" một tiếng vang lên, chân gã vừa chấm đất thì toàn thân đã tạt sang ngang, và tốc độ cũng cực nhanh. Tiếp theo lại một tiếng "xoẹt" vang lên, tảng đá cứng rắn trên nền đất, nơi mà gã vừa chạm đất, bỗng nhiên thấy xuất hiện một vết nứt lớn, đồng thời đá vụn cũng bay lên tứ tung, xa tới hơn trượng.

- Hảo công phu! Ta đã xem nhẹ ngươi rồi!

Giọng của Tật Phong sứ có vẻ khá kinh ngạc.

Gã kiếm thánh ngơ ngác nhìn Lưu Sâm đang đứng bên cạnh, gã hồ đồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra! Chẳng lẽ mình còn chưa chết sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế này? Là ai đã kịp kéo mình thoát ra khỏi hiểm cảnh?

- Tuy tốc độ của ngươi nhanh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta!

Tật Phong sứ cười lạnh, thốt:

- Đại công các hạ, hiện tại ngươi có thể đưa ra quyết định của mình được rồi. Sẵn đây ta nói luôn, nếu như có người tất công bọn ta lần nữa, ngày hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi, rồi ngày mai sẽ phát binh đến Thác Mạc Tư, giết sạch bách tính trong thành!

Đại công nghe vậy thì mồ hôi chảy ròng ròng. Nên chiến hay nên hàng đây? Đáng lẽ mọi người đều đã thống nhất ý kiến, đó là chiến, mà bản thân ông ta sớm cũng đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải tử chiến đến cùng; nhưng phe đối phương chỉ phái ra một tên sứ giả, y vừa xuất ra vài chiêu hời hợt thì đã dẹp tan mọi dũng khí của ông ta. Nhưng còn hàng thì sao? Từ nay trở thành tay sai của Ma Cảnh và cũng biến thành tội nhân của đại lục hay sao?

Đại công run run môi, hỏi:

- Chiến....thì sao? Còn hàng....thì sao?

- Chiến?

Năm người ở trên không bật cười ha hả:

- Tất nhiên các ngươi chỉ có con đường chết mà thôi! Còn hàng thì trở thành bằng hữu của Ma Cảnh, từ nay về sau phú quý vinh hoa vào tay dễ như chơi, mặc sức tung hoành đại lục, không ai dám chống lại!

Những tướng lĩnh đứng gần đó nghe vậy đều chấn kinh, còn lão giả đứng bên cạnh đại công thì vội khom người, nói:

- Đại công, đại lục vốn vô chủ, ai có năng lực thì sẽ được nó. Mà đây cũng không phải là một việc...

Lão vừa nói đến đây,, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Cách Lạc, nếu lão còn thốt xàm ngôn để mê hoặc lòng người, ta sẽ một kiếm giết ngươi!

Nói xong, nàng lập tức rút kiếm kề ngay vào cổ lão.

Thì ra người vừa lên tiếng đó cũng là Mạn Ảnh.

Tật Phong sứ lên tiếng:

- Tiểu cô nương, thật hy vọng lệnh gia gia sẽ nghe lời ngươi nói! Nếu là chiến, ngươi....và vị cô nương bên cạnh kia sẽ không bị chết, bởi vì bổn sứ rất có hứng thú với hai ngươi!

Mạn Ảnh nghe vậy thì đỏ mặt lên, nàng mím môi nắm chặt tay cầm kiếm, đột nhiên có ai đó giữ tay nàng lại. Tiếp theo thì có thanh âm vang lên:

- Mạn Ảnh tiểu thư, hãy để ta đến khuyên các vị tướng lĩnh ra sức chiến đấu xem thế nào. Hiện tại độ khó khá cao đấy!

Thanh âm đó vừa vang lên thì lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn. Lưu Sâm đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, sau đó nhạt nhẽo nói:

- May mà ta có nghĩ ra một biện pháp tốt nhất để khuyên họ, mà biện pháp này cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi!

- Cái gì?

Mạn Ảnh giật mình, hỏi lại. Lúc này mà hắn còn dám ra mặt hay sao? Quả là lá gan không nhỏ!

- Biện pháp của ta chính là rút củi dưới đáy nồi!

Lưu Sâm nghiêm túc thốt:

- Có mấy vị tướng lĩnh vẫn còn nuôi ý nghĩ đầu hàng. Nếu chúng ta giết phăng năm tên sứ giả cẩu trệ đó, vậy ngươi nghĩ những kẻ ấy còn đường lui hay không?

Lời đó vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn trợn trừng, tựa như đang nhìn một tên khùng vậy.

Mạn Ảnh thầm thở dài, nếu như có thể bắt được năm người kia thì còn đứng đây nói chuyện với chúng làm chi nữa? Nếu bắt giữ chúng lại, tương lai nếu có xảy ra chiến tranh, người của Ma Cảnh có thể sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, như vậy sẽ phát huy được tác dụng của con tin. Nhưng làm sao để bắt giữ chúng đây?

- Giết hết năm người này đi, vậy thì Ma Cảnh nhất định sẽ trở thành kẻ tử địch của Thác Mạc Tư thành, bất luận kẻ nào đầu hàng thì cũng đều bị giết. Do đó, sẽ không còn một ai nuôi ý nghĩ đầu hàng nữa, mà họ chỉ có thể một lòng một dạ để chiến đấu thôi!

Lưu Sâm quay sang đại công, hỏi tiếp:

- Đại công, xin hỏi chủ ý này thế nào?

Đại công không thèm để ý đến hắn, ông ta chỉ quay sang nhìn tôn nữ của mình, hỏi:

- Mạn Ảnh, tên....người này ở đâu ra thế này?

Ý ông ta vốn muốn hỏi: "Tên điên này ở đâu ra thế này?" Nhưng đã kịp đổi giọng.

Ở trên không trung lại vang lên tiếng cười ha hả:

- Người thanh niên kia, chẳng lẽ ngươi muốn chết dưới tay ta ư? Tốt lắm! Để ta thành toàn cho người một đời anh danh!

Mạn Ảnh nghe vậy thì giật mình kinh hãi, nàng vội xấn người lên, rồi án kiếm trước người để bảo vệ cho Lưu Sâm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên cao. Người này do nàng đưa tới đây, nếu hắn bị chết dưới tay tên sứ giả đáng sợ kia, vậy thì cũng có chút oan uổng. Vì thế nên nàng muốn bảo vệ cho hắn!

Lưu Sâm không quan tâm tới sự bảo hộ của Mạn Ảnh, hắn chỉ nhìn lên không rồi cười nói:

- Phải chăng người của Ma Cảnh luôn thích đứng trên cao mà nói chuyện như thế?

- Đúng vậy!

Tật Phong sứ cười nhạt, nói:

- Bởi vì Ma Cảnh luôn là cao cao tại thượng!

- Thói quen đó thật không tốt chút nào! Ta....không thích!

Thanh âm của hắn vừa vang lên thì thân hình đã đột nhiên biến mất. Đến khi câu nói vừa dứt thì ở trên không chỉ nghe "xoẹt, xoẹt" mấy tiếng, năm tên sứ giả cùng lúc biến sắc; mà bốn tên thủ hạ thì mặt mũi biến sắc đến khó coi. Sau đó thì "oành" một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, thân thể của bốn người kể cả bốn con phi hổ đều cùng lúc bị chẻ làm đôi.

Nụ cười ở trên mặt Tật Phong sứ lập tức bị đông cứng. Y ngơ ngác nhìn vào khoảng không, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã thấy xuất hiện thêm một người, và người đó đang đứng ngạo nghễ trong không trung. Chính là Lưu Sâm!

Ở dưới đất chợt có vài tiếng kêu thảng thốt ngắn ngủi vang lên, sau đó thì toàn trường lập tức im bặt trở lại!

Tiếng kêu lớn nhất chính là được phát ra từ Mạn Ảnh, bỗng nhiên nàng cảm thấy tay mình nóng thêm, thì ra có một bàn tay nóng ấm vừa đưa qua nắm lấy tay nàng. Mạn Ảnh khẽ liếc muội muội một cái rồi nắm chặt lấy tay của muội muội. Trời ạ, hắn có thể bay lên không! Mà hắn cũng là một ma pháp sư, một Phong ma pháp sư với đẳng cấp cực cao! Trong khi mưa máu bay đầy trời, sự kinh ngạc của hai nàng lập tức biến thành niềm hưng phấn cực độ, lớn đến nỗi giống như đang nằm mơ vậy!

Các người khác cũng rơi một hoàn cảnh giống hai nàng, nhất là gã kiếm thánh. Gã hiểu rõ bốn người vừa bị chết kia đều đã đạt tới cảnh giới ma đạo, hơn nữa cũng không phải là loại ma đạo thông thường. Tuy ma pháp của chúng có thể so với hàng ma đạo của đại lục, nhưng tốc độ phản ứng thì còn hơn cả đại ma đạo của đại lục nữa. Ma pháp của Ma Cảnh vốn không phải thứ mà đại lục có thể bì kịp. Thế nhưng chỉ trong một chiêu của kẻ lạ mặt, bốn siêu cấp cao thủ kia đều bị giết chết, thậm chí còn khiến cho chúng không kịp có phản ứng gì cả!

Lưu Sâm cười nhạt, nói:

- Tật Phong sứ, các ngươi đã quá tự đại rồi, căn bản không hề biết đến câu: "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"

Hai người nhìn thẳng vào nhau, hai ánh mắt vừa chạm thì lập tức tuôn ra hoa lửa. Bầu không khí tại đây cũng lập tức thay đổi, phảng phất như đã trở nên ngưng trọng hẳn lại. Những người ở phía dưới đều nín thở nhìn về phía hai người, bởi vì họ nhìn ra được, hai đại cao thủ sắp sửa triển khai một trận quyết đấu sinh tử. Bọn họ không có cách nào đoán ra được kết quả của nó, nhưng tất cả mọi người đều có dự cảm, trận chiến này sẽ khiến cho phong vân đổi sắc, và nó cũng sẽ là một trận đại chiến mà cả đời của họ chưa từng gặp qua. Gã kiếm thánh vội vàng run tay kiếm lên, một tầng kiếm quang lập tức xuất hiện bảo hộ lấy không gian ở trên đầu đại công, còn Mạn Ảnh và muội muội thì nắm chặt tay nhau, mồ hôi tay không ngừng thấm ra.

Thế rồi Tật Phong sứ khẽ gầm lên một tiếng, thân hình của y đột nhiên biến thành một bóng ảnh, mà kèm theo đó là một mũi Phong nhận! Mà tốc độ Phong nhận của y lại nhanh như điện, hầu như bao phủ lấy toàn bộ không gian. Vì thế mà toàn bộ đại công phủ dường như cũng run lên dưới một kích đó vậy.

Còn Lưu Sâm trái lại thì cảm thấy hài lòng vô cùng. Hắn khẽ khua tay một vòng, Phong nhận lập tức phân khai. Nó vốn là một mũi Phong nhận rất lớn, nhưng hiện nay đã biến thành hai mũi. Tiếp theo, Phong kiếm chém vào hư không "xoẹt" một tiếng, bóng huyễn ảnh của Tật Phong sứ liền ngưng thật và trở thành hai mảnh thực thể. Chẳng lẽ hắn đã chém đối phương thành hai mảnh rồi hay sao? Thế nhưng Phong nhận của đối phương rõ ràng cũng đã chém trúng thân thể của hắn rồi kia mà, không lẽ hắn đã biến thành bốn mảnh hay sao?

Không, chỉ là tóc của hắn hơi bay ra sau, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mà thôi!

"Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, hai mảnh thi thể nặng nề rơi xuống sân. Còn Lưu Sâm thì quay người lại, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Mọi người đều muốn chạy lại ôm chầm lấy hắn, nhưng ai nấy cũng đều không tự chủ được mà bật lùi về sau nửa bước.

Toàn bộ cuộc chiến có phần khiến cho họ thất vọng đôi chút, bởi lẽ họ còn tưởng rằng trận đấu này sẽ là một trận long tranh hổ đấu, nhưng không ngờ nó chỉ có một chiêu hời hợt rồi thôi, tất cả mọi việc đều kết thúc! Hắn đúng là thần rồi! Chỉ với một chiêu mà đã chém chết Tật Phong sứ, một kẻ đã đạt tới cảnh giới đại ma đạo và thực lực còn mạnh hơn cả cấp đại ma đạo thông thường. Vậy thì chỉ có một giải thích duy nhất thôi. Hắn là thần!

- Ha ha ha.....

Mọi người cùng lúc cười lên thật lớn, ai nấy đều hưng phấn cực độ; còn Mạn Ảnh và muội muội thì ôm chặt lấy nhau, nỗi hưng phấn của hai nàng lớn đến độ không thể dùng lời để diễn tả được, nhưng trái lại thì cả hai đều không thốt lên được lời nào.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.