227 Chương 227: Ẩn Hình Ma Pháp Sư
- Dù ngươi có thể khiến cho mình trở thành Yếm Ma thân thể đi nữa, nhưng ngươi sẽ vẫn không thể cứu được hắn!
Người này dường như đã nhìn thấu ý đồ của nàng rồi vậy.
Cách Phù hỏi gấp:
- Tại sao thế?
Đây là toàn bộ hy vọng của nàng. Hoàng tử của nàng đã bị ác ma nhốt lại, nếu như nàng trở lại là Yếm Ma thân thể, sau đó tiến vào tháp đang nhốt hắn, vậy là sẽ có thể khiến cho ma pháp ở trong tháp bị mất đi hiệu lực, và thế là hắn sẽ được thoát ra.
- Bởi lẽ địa phương đang nhốt hắn không chỉ có ma pháp sư, mà còn có kiếm sư nữa!
Nữ nhân kia lại nói tiếp:
- Ngươi vốn sẽ không vào được trong tháp, mà với thân phận của ngươi thì lại càng không được nữa!
Ý của đối phương đã quá rõ. Ai cũng biết Cách Phù là nữ nhân của A Khắc Lưu Tư. Nếu là người khác, nói không chừng còn có thể tiến vào tháp, nhưng nàng chỉ cần tiến vào phạm vi mười trượng quanh tháp thì sẽ bị giết ngay thôi!
- Về vấn đề đó....ta sẽ lo được!
Lời nói tuy ngắn ngủi, nhưng lại tràn ngập quyết tâm.
- Hay là ngươi hãy đi tìm bằng hữu của hắn để nhờ giúp đỡ đi. Theo ta được biết....tuy danh tiếng của hắn ở trong học viện không được tốt lắm, nhưng hắn vẫn còn có vài người bằng hữu kia mà!
Thanh âm của người ẩn hình chậm rãi trầm xuống:
- Nhưng có một việc nhất định ngươi không biết!
Cách Phù hồi hộp hỏi:
- Là việc gì?
- Ta biết cơ thể của ngươi vốn là Yếm Ma thân thể, sau đó nhờ ăn được Xích Châu thảo do hắn hái về nên mới trở thành như hôm nay!
- Đúng vậy!
Cách Phù lộ vẻ hơi kinh ngạc, và cũng pha chút hãnh diện, bởi lẽ chuyện này vốn là chuyện mà nàng thấy hãnh diện nhất. Còn kinh ngạc thì sao? Bởi lẽ người này có vẻ hiểu rõ nàng như vậy, rốt cuộc y là ai đây? Trong học viện có mấy người là ma đạo thuộc Hắc Ám hệ, nhưng trong số đó lại không có ai là nữ. Vậy y là chứ?
- Yếm Ma thân thể là một loại thể chất rất đặc thù. Sau khi dùng Xích Ma thảo thì có thể trị dứt, nhưng nếu lại tiếp xúc với Yếm Ma thảo một lần nữa, tất nhiên sẽ được khôi phục lại nguyên dạng....nhưng thể chất của ngươi quá yếu, ngươi sẽ....chết thôi!
Cách Phù nghe vậy thì ngẩn người ra, chết ư?
- Ta đã nói rồi, đó là điểm mà ngươi vẫn chưa biết. Do đó, hãy quên đi. Ngươi cứ trở về rồi lặng lẽ theo dõi kỳ biến!
Thanh âm của người ẩn hình trở nên ôn nhu hơn:
- Khi hắn biết được tâm ý của ngươi, hắn nhất định sẽ rất cao hứng....
- Không! Ta không muốn hắn biết!
Cách Phù không ngăn được đôi dòng lệ, nàng nói tiếp:
- Ta chỉ muốn biết....sau khi lấy được Yếm Ma thảo, ta còn có thời gian để làm chuyện đó hay không? Ngươi hãy cho ta biết đi....
Nàng chỉ quan tâm đến việc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, còn nếu như sau khi lấy được Yếm Ma thảo mà phải chết ngay lập tức thì hành động này không còn ý nghĩa gì nữa. Còn nếu như sau khi lấy được mà vẫn còn thời gian để hành động thì dù nàng có chết cũng vui lòng!
Người ẩn hình im lặng không nói gì, dường như đã bị lời nói của Cách Phù đả động, bởi lẽ lời nói của nàng tràn ngập chân tình, sinh tử không màng.
- Tỷ tỷ, ngươi còn đó không?
Cách Phù kêu lên:
- Ngươi nói chuyện đi!
Một luồng gió thổi qua, bốn bề không có tiếng động.
Thanh âm của người ẩn hình chợt vang lên gấp rút:
- Ta còn ở đây....có người tới. Để lát nữa hãy nói chuyện tiếp!
Có người tới? Lại có người muốn gây bất lợi cho nàng? Cách Phù quay phắt đầu lại, chỉ nghe tiếng gió vang lên, tiếp theo là một mỹ nữ hiện ra trước mặt nàng. Trên mặt nàng ta lộ rõ nét khích động và vui mừng.
Cách Phù kêu lên vui vẻ:
- Tỷ tỷ!
Hiển nhiên người vừa xuất hiện là Cách Tố!
- Sao tỷ lại tới đây?
Vừa hỏi, Cách Phù vừa ôm lấy cánh tay của Cách Tố. Cách Tố ôm chặt lấy Cách Phù, rồi nói:
- Cách Phù, nếu ngươi mà là bào muội của ta, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi một trận nên thân....
Vừa nói, nàng vừa không cầm được đôi dòng lệ lăn dài xuống má. Suốt đường tới đây, nàng cứ sợ sẽ gặp phải thi thể của Cách Phù, nhưng may mà đuổi kịp, may là không có chuyện đáng sợ xảy ra. Cảm tạ trời đất!
Tuy không phải là thân tỷ muội, nhưng Cách Phù nghe vậy cũng rất cảm động! Nàng hơi ngẩng mặt lên, nói:
- Tỷ tỷ....xin lỗi! Muội....muội muốn giúp hắn!
- Ta biết!
Cách Tố mỉm cười nói:
- Nhưng hắn không cần ai giúp đỡ cả....ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, A Khắc Lưu Tư là người giỏi nhất. Hắn vĩnh viễn luôn khiến người ta phải bất ngờ....
Cách Phù nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên. Đôi mắt như nước hồ thu, sáng lấp lánh - bởi vì trong đó có làn thu ba dịu dàng, và cũng tràn ngập nét đợi mong.
- Ta vừa nhận được một tin tốt, nên mới đặc biệt đến tìm ngươi để chia sẻ tin vui này. Hắn đã thoát ra ngoài rồi, là tự hắn đã thoát ra đấy. Ngoài hai người chúng ta ra, không một ai biết được chuyện này hết!
Thanh âm của nàng cực kỳ khích động!
Cách Phù nhảy cẫng lên:
- Thật không?
- Thật!
- Ha...hay quá!
Cách Phù vui mừng ôm chầm lấy Cách Tố. Hai người vui mừng ôm lấy nhau, vì nam nhân của mình mà ôm lấy nhau!
- Còn có một tin khác còn đáng mừng hơn nữa đấy!
Cách Tố nói nhỏ vào tai Cách Phù:
- Hắn vốn không phải là ác nhân, chẳng qua chỉ là bị người ta lừa mà thôi! Mà nguyên nhân là vì....tâm địa của hắn quá tốt, quá thiện lương. Hắn đã cứu một người không nên cứu! Mặc kệ người trong thiên hạ có hận hắn hay không, ta đã tha thứ cho hắn rồi! Còn ngươi? Ngươi có tha thứ cho hắn không?
Cách Phù đáp nhỏ:
- Muội không biết thiên hạ đại cuộc gì hết, muội chỉ biết....hắn vốn là nam nhân tốt nhất....
Cách Tố không nói gì, về điểm này, nàng vĩnh viễn không bì được với Cách Phù. Nàng cũng bị ngoại giới chi phối, và cũng hiểu lầm hắn. Tuy nàng cũng sẽ tha thứ cho hắn và cũng cho hắn cơ hội để giải thích, nhưng nguyên nhân là vì nàng yêu hắn.
Còn Cách Phù thì không giống vậy. Nam nhân ở trong lòng nàng vĩnh viễn không thay đổi. Mặc kệ ngoại giới nói ra nói vào thế nào, mặc kệ thiên địa biến ảo ra sao, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi cách nghĩ về nam nhân của nàng!
Cách Tố đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:
- Ngươi đến đây với ai thế? Phải Khắc Nại không?
- Khắc Nại? Đâu có!
Cách Phù ngơ ngác trả lời.
Cách Tố kinh ngạc hỏi:
- Không phải là Khắc Nại à? Sao lại như vậy chứ? Dọc đường ta thấy có nhiều thi thể của ma thú lắm, và chúng đều chết bởi Hắc Ám ma pháp....
Ở trong học viện, người biết Hắc Ám ma pháp cũng không ít, nhưng nếu chịu đi chung với Cách Phù thì chỉ có một, đó là Khắc Nại! Bởi vì gã là bằng hữu thân thiết nhất của A Khắc Lưu Tư!
Cách Phù mỉm cười nói:
- Ta biết là ai...
Nàng nhìn bốn phía rồi lớn tiếng gọi:
- Tỷ tỷ, ra đi. Hắn đã thoát rồi, ta vui lắm!
Không có ai đáp lại lời nàng. Bốn phía đều không có một tiếng động nào, chỉ có tiếng gió núi thổi vi vu, tựa như tiếng thở dài của ai đó vọng lại, càng lúc càng xa dần.
- Tỷ tỷ, ta biết dọc đường người đã bảo vệ ta, vừa rồi lại còn cứu ta nữa. Đa tạ ngươi! Ngươi có thể ra đây gặp mặt được chăng? Đây là....tỷ tỷ....
Cách Phù cất cao giọng hơn, nhưng vẫn không thấy ai đáp lại lời nàng.
- Là nữ nhân à?
Cách Tố khẽ nhíu mày:
- Y đã cứu ngươi sao?
- Đúng vậy! Ma pháp của y thật là cao cường. Vừa rồi có một đám người xấu đến đây, là y....
Cách Phù kể lại chuyện vừa gặp, vừa kể vừa đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng vị "tỷ tỷ" kia vẫn không hề lộ diện. Mãi cho tới khi kể xong thì vẫn không thấy một nửa bóng nhân ảnh nào, người ẩn hình kia dường như đã hoàn toàn biến mất rồi vậy!
- Theo lời ngươi kể, vậy thì tu vi ma pháp của người kia thật là cao!
Cách Tố hơi khom mình, thốt:
- Tiền bối, đa tạ ngươi đã bảo vệ Cách Phù!
Vẫn không có ai đáp lời nàng!
Cách Tố bất đắc dĩ nói:
- Nếu tiền bối không muốn hiện thân, vậy chúng ta xin cáo từ!
Nói xong, nàng lại khom người chào lần nữa. Sau đó thì hai người sánh vai quay trở về, trong lòng tràn đầy sự hồ nghi. Cách Phù cảm thấy kỳ quái bởi vì người ẩn hình kia vừa rồi còn nói chuyện với nàng kia mà, vậy sao bây giờ lại không nghe thấy gì nữa hế? Còn Cách Tố thì nghi ngờ nhiều hơn. Nàng biết trong học viện không có một vị "tỷ tỷ" lợi hại như thế. Người đạt được tới cấp bậc như thế thì cả một "cô cô" cũng không có nữa là!
Hắc Ám ma pháp là một loại ma pháp rất đặc thù. Người tinh thông môn này nhất đương nhiên là người của Ma tộc. Trong khi cửa Ma Cảnh được mở rộng, họ đóng vai phản diện và cũng là địch nhân của Lưu Sâm. Người này cứu Cách Phù chưa chắc đã vì lòng tốt, bằng không thì sao lại dấu đầu dấu đuôi, sợ người khác gặp phải như thế chứ? Chẳng lẽ y biết mình không khờ dại như Cách Phù nên đã lặng lẽ bỏ đi?
Vậy thì bước tiếp theo của y sẽ là gì? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng nàng tràn ngập cảnh giác. Mãi cho khi đến tận cửa học viện, nàng còn lặng lẽ quay đầu lại, sau lưng không có ai!
Tất nhiên hai nàng không biết được, khi các nàng về đến cửa học viện, ở trong rừng chợt có một bóng đen xuất hiện. Bóng đen đó đứng cô độc trên cỏ, trường bào màu đen không che được nét thướt tha của vóc người, còn gương mặt hoa cũng không giấu được nội tâm cô độc và bi ai. Nàng nhìn về phía xa xa thật lâu, những áng mây nơi chân trời mang một màu hồng thắm, trông giống như hệt như những chiếc lá đỏ của sơn cốc vậy; mà nội tâm của nàng cũng giống như một áng mây đang trôi dạt nơi chân trời, không hề có chỗ dừng chân....
Nàng đứng bất động tại đó thật lâu. Sau đó thì thân hình chỉ khẽ động, thế là nàng lập tức hóa thành một bóng hư ảnh màu đen rồi biến mất trong rừng rậm, mà mục tiêu lại hướng về phía Tô Nhĩ Tát Tư học viện!
oooOooo
Lúc này Lưu Sâm cũng động, hắn vừa lắc mình một cái thì đã biến mất tăm hơi, sau đó lại xuất hiện ở bờ đối diện với đại hà. Tô Nhĩ Tát Tư cách xa biên thùy miền Tây Bắc chừng hơn hai ngàn dặm. Bất luận kẻ nào muốn đi Tây Bắc thì đều cần phải có hai món: thứ nhất là tọa kỵ, phi hổ hay ma ưng đều là những lựa chọn hàng đầu; thứ hai là mang đầy đủ kim tệ, lương khô và y phục, những thứ này đều cần tới số lượng lớn! Thế nhưng hắn lại không giống với người ta, bởi vì hắn đi bộ!
Hắn chỉ đi bộ cho một khoảng cách hai ngàn dặm, chẳng lẽ sẽ phải mất cả năm? Nếu như là người bình thường, đi bộ kiểu đó thì tới đêm trừ tịch của mấy tháng sau chưa chắc đã tới nữa. Nhưng hắn lại không giống người bình thường!
Cách đó không lâu, hắn còn ở Tô Nhĩ Tát Tư, nhưng mỗi lần hắn bước một bước đi thì đã ở xa hơn hai mươi dặm. Phải chăng đây giống với môn tuyệt kỹ của tiên gia mà thế giới hiện đại gọi là "Súc địa thành thốn"? Hoặc giả nó còn một cách xưng hô khác cao nhã hơn: "Chỉ xích thiên nhai"?
Sau một lần biến mất chớp nhoáng, tới lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã thấy hắn có mặt ở đại thảo nguyên rồi. Trên đại thảo nguyên không có vật gì cả nên hắn cũng không bị làm lỡ hành trình. Chỉ sau hơn mười bước nữa, khí hậu đã thấy lành lạnh, nơi đây không còn màu xanh của cỏ cây nữa. Nó chính là vùng đất ở Tây Bắc. Lại thêm một bước nữa, lúc này Lưu Sâm đã đứng bên ngoài cửa thành. Đây chính là Lạc Nhật thành, cách thành Tô Nhĩ Tát Tư một ngàn ba trăm dặm. Lúc này bình minh đang bắt đầu ló dạng, nhưng bên ngoài cửa thành đã thấy lố nhố đầy người, ai nấy đều mặc y phục xốc xếch, mặt mũi xanh xao, và huyên náo vô cùng!