Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân

Bách Biến Tiêu Hồn

175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân

Lưu Sâm cười lạnh nói:

- Viện trưởng tiên sinh là một cao thủ cấp thần, tốc độ nhanh hơn ta rất nhiều, còn thân thủ của ta đối với ngài thì thật chẳng ra gì, nhưng Thủy tinh cầu là của ngài, ngài muốn nó hiện ra cái gì thì nó sẽ hiện ra cái đó. Nếu ta nói kẻ trộm là ngài, vậy ngài có phục không?

Hình ảnh ở trong Thủy tinh cầu là bằng chứng, mà hắn cũng tin lời giải thích của viện trưởng. Người có trình độ ma pháp thấp như hắn mà cũng biết qua ẩn hình và dịch dung, vậy mà vẫn không tránh thoát được sự bố trí của ông ta hay sao? Nhưng bản thân hắn biết mình không hề gây án, vậy thì tại sao lại có quái sự này xảy ra chứ? Chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi, đó là tất cả mọi việc đều do viện trưởng tự dàn dựng nên!

Việt trưởng sa sầm nét mặt lại, rồi hỏi:

- Tại sao ta phải làm vậy?

Lưu Sâm hờ hững đáp:

- Bởi vì tính khí của Khắc Ân tiên sinh quá kỳ quái, ngài không thể tự làm chủ được, nhưng ngài muốn Khắc Ân tiên sinh thu nhận học viên của học viện mình làm đệ tử, vì vậy nên mới lập kế rút củi đáy nồi, dùng việc này để vu cáo cho ta, rồi sau đó loại trừ ta....

Càng nghe, khuôn mặt của viện trưởng càng lúc càng khó xem, mà nét mặt của những người xung quanh cũng rất khó xem, bởi lẽ ở trong lòng họ, ông ta chính là một vị thần nhân, vậy mà tên tiểu tử này lại dám chĩa mùi dùi vào ông ta! Không một ai lên tiếng, nhưng ai nấy cũng đều chuẩn bị đi lượm xác đối phương, bởi vì ai cũng biết thời gian gần đây, tính khí của viện trưởng đã thay đổi khá nhiều. Nếu ông ta mà nổi giận thì nhất định sẽ là bạo hỏa. Tên tiểu tử này dám mạo phạm hổ uy, không biết có phải lập tức sẽ bị thây phơi xứ người hay không?

Lưu Sâm nhìn thẳng vào mắt viện trưởng, rồi lớn tiếng nói:

- Có lẽ cũng còn có một giải thích khác. Viện trưởng vốn sớm đã có ý chiếm dụng thần luân làm của riêng, nhưng lại không tiện tìm một tên quỷ chết thế ở trong học viện của mình, do đó nên mới đổ oan lên đầu A Khắc Lưu Tư ta. Đương nhiên, đó cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Trừ phi viện trưởng các hạ có thể tìm được đầy đủ chứng cớ....

- Đủ rồi!

Một tiếng quát lớn vang lên, khiến cho rất nhiều lá cây bị chấn động mà rơi xuống lả tả, nhưng chúng chưa kịp rơi xuống đất thì đều đã bị chấn nát ngay khi còn ở giữa không trung. Tất cả mọi người có mặt đều giật mình lui lại một bước. Viện trưởng ra oai, đây là lần đầu mà các học viên mới chứng kiến được.

Lưu Sâm không hề thoái lui dù chỉ nửa bước, hắn cao ngạo cất tiếng cười lớn, rồi nói:

- Viện trưởng tiên sinh, ngài có thể đập chết một tiểu tử xuất ngôn bất kính đối với ngài, nhưng tội danh đó không thể trút lên đầu ta được đâu!

Viện trưởng từ từ thở ra một hơi dài, rồi nói:

- Ước Sắt ta hành tẩu thiên hạ năm mươi tám năm, lấy tín nghĩa mà cư xử với thiên hạ, quyết không so đo với hàng hậu bối như ngươi, nhưng ta có thể đưa ra chứng cứ để chứng minh rằng suốt đêm qua ta không hề bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước. Lai Đặc Nhĩ, ngươi nói cho hắn biết đi!

- Không cần phiền đến Lai Đặc Nhĩ tiên sinh!

Một thanh âm yếu ớt và già nua vang lên:

- Ta có thể làm chứng! Ước Sắt, lão bằng hữu của ta, tối qua vẫn ở chung một chỗ với ta, cho tới sáng nay mới rời khỏi thạch tháp!

Giọng nói đó là của Khắc Ân, tuy đây là lần đầu tiên Lưu Sâm gặp mặt lão, nhưng giọng nói của lão thì hắn đã nghe quen rồi. Không ngờ lúc này lão lại xuất hiện tại đây!

Lưu Sâm hoàn toàn không còn lời gì để nói nữa!

- A Khắc Lưu Tư!

Khắc Ân chậm rãi nói:

- Ban đầu ta có ấn tượng khá tốt với ngươi, nhưng ngươi tại sao phải làm vậy? Ngươi phải biết rằng, chúng thần chi luân không phải là một vật trân bảo, mà nó là một cái hộp của ác ma! Nếu chiếc hộp đó được mở ra thì thiên hạ hạo kiếp sẽ lập tức mở màn, kể cả ngươi và cả Phong Thần đảo của ngươi ở trong đó nốt. Tất cả mọi người đều sẽ bị cuốn vào trường tai họa này.

Trong đầu Lưu Sâm chợt hiện lên những cái tên lạ mà hắn mới nghe gần đây, chiếc hộp của ác ma? Thần Luân? Có phải nó là chiếc chìa khóa để mở Ma Cảnh hay không?

- Ma Cảnh bị phong bế đã hơn ba trăm năm, tuyệt đối không thể mở ra được!

Giọng Khắc Ân lại đều đều vang lên:

- A Khắc Lưu Tư, chỉ cần ngươi chịu giao nó ra, ta sẽ truyền lại tất cả sở học bình sinh của ta cho ngươi!

Nhìn thấy lão thành khẩn như vậy, Lưu Sâm cảm thấy lòng rối bời, hắn thốt:

- Khắc Ân tiên sinh, đa tạ hảo ý của ngài! Nhưng ta thật sự không có lấy đi Thần Luân. Các ngươi có thể đi khám xét phòng của ta, và khám xét khắp người của ta nữa!

- Đã lấy được bảo vật vào tay thì sao còn không mau lập tức chuyển đi chứ?

Lai Đặc Nhĩ cười lạnh nói:

- A Khắc Lưu Tư, nếu không giao Thần Luân ra, vậy ngươi có thể động thủ!

Lưu Sâm bất lực kêu lên:

- Ta đã nói là không có lấy đi! Các ngươi vẫn không tin?

- Ngươi có thể đã không lấy đi, mà là trộm đi!

Lại một ma pháp sư khác cười lạnh, xen vào:

- Với xú danh và uy tín của A Khắc Lưu Tư ngươi, ta trái lại cũng biết được một, hai phần. Phóng mắt nhìn đi khắp thiên hạ, ngươi chỉ có ác danh mà thôi! Nhưng hôm nay chúng ta lại còn đánh giá thấp lòng tham của ngươi nữa. Sau khi Thần Luân đã lọt vào tay, ngươi vẫn còn ngang nhiên ở lại, tưởng rằng ngoài việc lấy được vật chí bảo ra, có lẽ còn muốn thừa kế luôn tất cả tuyệt kỹ của Khắc Ân tiên sinh luôn chắc?

Lưu Sâm tức giận:

- Ngươi thật cho là như vậy sao? Nhưng ta lại nói là các ngươi tự mình làm đấy, thì sao nào? Ta có thể tin lời Khắc Ân tiên sinh, đó là viện trưởng không hề rời khỏi thạch tháp, nhưng lão cũng có thể an bài cho người khác đi làm kia mà? Giết kiếm thánh, tin rằng học viện của các ngươi có nhiều nhân tài có thể làm được điều đó. Còn cái gì mà Địa ngục tam đầu khuyển chứ, nó do các ngươi nuôi, gặp các ngươi thì tất nhiên sẽ không sủa bậy rồi. Dù các ngươi có đánh rắm trước mặt nó thì nó cũng đâu dám hó hé gì....

Mũi dùi của hắn trước sau vẫn chỉ vào viện trưởng, điều đó khiến cho lão giận đến đỏ mặt lên, rồi quát:

- Bắt hắn!

Tiếng quát vừa dứt, vài bóng nhân ảnh liền chớp động. Khắp bầu trời đều là Phong chi tác đan thành một tấm lưới kín mít để phủ trùm lấy hắn, nhưng thân ảnh của Lưu Sâm chợt co rút lại, sau đó liền xuyên qua tấm lưới của Phong chi tác. Tiếp theo đó thì hắn liền phóng tới bên cạnh bờ tường. Ở bên cạnh bờ tường rõ ràng không có ai, nhưng khi hắn vừa lao đến đó thì đột nhiên đã thấy xuất hiện một lão giả. Thân hình lão giả đó vừa dừng lại thì một đạo kiếm quang đã lóe lên. "Xoẹt" một tiếng vang lên, đạo kiếm quang đó chợt biến thành một tấm lưới giống như lưới cá vậy. Lưu Sâm thấy vậy thì kinh hãi, rồi buột miệng kêu lên:

- Đại kiếm thánh!

Đạo kiếm quang kia vừa phóng ra thì đã bao trùm hết khoảng bảy, tám trượng và phủ trùm lấy toàn thân Lưu Sâm vào đó. Với loại kiếm thuật này, chỉ có một loại người là có thể sử dụng được mà thôi, đó là đại kiếm thánh!

Lưu Sâm vừa kêu lên thì toàn thân hắn liền biến thành một bóng tàn ảnh, mắt thấy hắn sắp va vào kiếm quang, nhưng khi kiếm quang chụp xuống thì cả người hắn đã đứng ngoài xa mười trượng. Không một ai trông thấy hắn đã thoát thân bằng cách nào.

- Hay lắm!

Đại kiếm thánh quát lên một tiếng, sau đó thì thanh kiếm ở trong tay lão không biết chuyển động thế nào mà tự nhiên nó liền dài ra thêm hai xích nữa, sau đó cả người lão liền lăng không nhảy lên cao rồi xoay tròn ở trên không. Bất kể Lưu Sâm tránh né sang phương vị nào thì cũng đều rơi vào tình huống bị kiếm chém. Khi còn cách kiếm quang chừng hơn một xích, Lưu Sâm đột nhiên trùng người xuống, sau đó lại phóng mạnh lên cao tới hơn mười trượng. Khi hắn còn lơ lửng ở trên không, bao nhiêu là Phong nhận, Phong chi tác và Băng chùy đều cùng lúc phóng ra, tất cả đều phủ trùm lấy hắn, trên dưới trái phải đều có vật tấn công hắn; nhưng bầu trời ở vùng ngoại vi của bức tường đột nhiên đổi hẳn màu sắc, nơi đó chợt xuất hiện một bức tường màu xanh và trong suốt. Nhìn bức tường xanh và trong suốt đó tưởng như là không có gì cả, nhưng một cổ nhiệt khí đang cuồn cuộn phủ lấy đầu tóc của Lưu Sâm.

Thì ra cao thủ thần cấp là viện trưởng đã xuất thủ!

Lưu Sâm còn có đường thoát sao? Nếu đáp xuống đất thì sẽ chết, tiến về phía trước cũng chết, mà nếu đứng yên không động đậy thì cũng sẽ chết ngay thôi!

Thế rồi hắn cũng động, gia tốc rút lui thật nhanh. Đây là việc mà mọi người đều nghĩ tới, ở phía trước là một trời mưa đạn, nhưng Lưu Sâm ở trong không trung bỗng nhiên xoay người, sau đó nhanh chóng lẻn vào trong đám đông. Đám người này đa số đều là những người đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, làm sao có thể chống cự chứ? Thân ảnh của hắn vừa lẫn vào đám đông thì tất cả mọi người đều náo loạn cả lên. Nhất thời khắp nơi đều có bóng người, nhờ đó mà họ đã ngăn trở các đòn tấn công giúp cho hắn một cách rất hữu hiệu. Lại một tiếng "vù" vang lên, thân hình của hắn lại lao lên không. Sau đó hắn vững vàng đáp xuống một ngọn cây rồi lớn tiếng nói:

- Các ngươi không giữ được ta và cứ một mực cho rằng ta đã làm, nhưng các ngươi hẳn sẽ thất vọng, bởi vì hôm nay ta không nguyện ý mang nỗi hàm oan này.....quả thật ta đã không lấy đi vật đó.

- Ngươi xuống đây rồi nói....

Khắc Ân ngửa mặt lên cao nói với hắn, còn những người khác thì đều kinh ngạc không ít, đặc biệt là các học viên, ai nấy đều đưa mắt nhìn thần tượng của mình, chẳng lẽ đó là một học viên sao? Dưới kiếm của đại kiếm thánh mà hắn vẫn có thể tránh thoát; đồng thời, trong sự vây công của rất nhiều ma đạo và đại ma đạo mà họ cũng không giữ được hắn. Cả sắc mặt của viện trưởng cũng hoàn toàn biến sắc luôn, hắn không phải là ma đạo sư, mà là thần!

Lưu Sâm thành khẩn nói:

- Khắc Ân tiên sinh, xin thứ cho ta không thể lưu lại. Viện trưởng tiên sinh, ngài thật là đê tiện!

Vừa dứt câu, thân hình của hắn đột nhiên biến mất! Ngay tích tắc mà thân hình của hắn biến mất, bốn phía trên không trung bỗng nhiên có những tia thanh quang lóe lên, tiếp theo thì một cổ nhiệt phong đột nhiên hợp lại ở trên không, vài con tiểu phi trùng bị kẹt ở giữa liền bị biến thành tro bụi, tan cả xác.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang viện trưởng, Khắc Ân hỏi lớn:

- Ngài đã giết hắn à?

Trước mắt bao nhiêu người, bỗng nhiên một con người đang sống sờ sờ ra đó lại biến mất, chỉ có một giải thích mà thôi - đó là viện trưởng đã vô thanh vô tức mà bày bố hỏa quyển. Khi nó hợp lại thì thiên hạ vạn vật đều biến thành hư vô!

Viện trưởng nhìn lên không trung hồi lâu, sau đó mới cất giọng run run, nói:

- Không thể nào! Hỏa quyển của ta không cảm nhận được sự tiêu dung của hắn, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Khắc Ân nghe vậy thì hết sức kinh ngạc, hỏi lại:

- Ngài không cảm nhận được sự tiêu dung của hắn thật à?

Viện trưởng chậm rãi gật đầu:

- Không hề, với một kẻ có tu vi ma pháp như hắn, vốn không thể nào tiêu dung nhanh như vậy được, ít ra cũng phải tri trì tới một khắc mới đúng, nhưng hắn đã biến mất quá nhanh, trừ phi....trừ phi....là.....

- Không gian ma pháp!

Khắc Ân và viện trưởng cùng lúc liên tiếng.

Trên mặt hai người đều mang theo thần tình ngưng trọng vô cùng!

Không gian ma pháp, đó là một loại ma pháp thần kỳ nhất trên đời. Ngay cả Khắc Ân suốt đời nghiên cứu Không gian ma pháp mà vẫn không thể nghiên cứu ra được gì cả. Mà trên thế gian lại càng không có một ai biết được loại ma pháp này, đương nhiên chỉ là hiện tại, bởi vì mấy trăm năm trước đã từng có người biết nó. Đó là Không gian thần! Một trong lục đại Ma Thần!

Viện trưởng dùng một loại tuyệt kỹ cách âm của Hỏa hệ mà nói với Khắc Ân:

- Nếu quả thật hắn là đệ tử của Không gian thần, vậy thì hắn sẽ có quan hệ rất mật thiết với nơi ấy!

Khắc Ân nhìn lão hữu rồi thở dài nói:

- Vậy thì việc hắn lấy đi Thần Luân cũng có đáp án rồi!

- Có đáp án rồi thì thế nào?

Viện trưởng đột nhiên giống như đã già đi mấy năm, lão vô lực nói:

- Có loại ma pháp đó ở đây, chúng ta thật không có biện pháp để bắt giữ hắn rồi!

- Hiện tại chỉ có một biện pháp!

Khắc Ân nói:

- Trước tiên chúng ta phái người đi hủy cửa của Ma Cảnh, khiến cho hắn dù có Thần Luân trong tay thì cũng không thể mở nó ra được!

- Cũng chỉ có cách này thôi!

Viện trưởng gật đầu nói:

- Ta phải đích thân đi làm mới được, bởi lẽ cũng chỉ có ta mới đủ khả năng để hoàn thành cái nhiệm vụ gian nan này! Với một kẻ kiêm cả hai môn ma pháp như vậy, bất cứ ai ở dưới cấp đại ma đạo cũng đều không phải là địch thủ của hắn. Ài, sao trên đời lại có một thanh niên đáng sợ như vậy nhỉ?

Hai vị thần nhân dùng loại ngữ khí đó để bàn luận một tuổi trẻ như vậy, nếu như Lưu Sâm nghe được thì nhất định sẽ tự hào lắm, bởi vì hắn đang được họ xem trọng. Nhưng đồng thời, hắn cũng sẽ rất đau đầu, bởi vì khi hắn vừa sử dụng tới Không gian ma pháp thì cả hai người càng tin vào nhận định của mình hơn, đó là hắn đã lấy đi Thần Luân.

Hoặc giả ít ra thì qua mấy lời đối đáp của họ, hắn cũng sẽ thay đổi sự phán đoán của mình, bởi vì cứ nhìn vào thần tình đang hiển lộ của viện trưởng và Khắc Ân, rõ ràng họ rất thận trọng với chuyện liên quan đến Thần Luân.

Chỉ tiếc là hắn đã không nghe được những lời họ vừa nói!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.