167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
Cách Lạp Lạp vừa thở hổn hển, vừa hoạt động mạnh!
Tiếng rên khoái hoạt bay khắp rừng tùng, thật không ngờ, một tiểu Tinh Linh như thế lại có thể phát ra tiếng rên lớn như vậy. Lưu Sâm sớm đã hưng phấn, hắn ở phía dưới nghênh tiếp nàng. Mỗi lần nàng hạ xuống thì mỗi lần hắn lại nghênh tiếp, và mỗi lần như thế thì Cách Lạp Lạp lại phát ra tiếng rên đầy khoái hoạt, mà tiếng rên đó vừa có vẻ đau đớn lại có vẻ rất khích động. Thân thể hai người không hề cân đối, nhưng cuộc mây mưa này lại khiến cho Lưu Sâm có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài vậy. Sau một lần trùng kích tối hậu, Cách Lạp Lạp bật kêu thật lớn, sau đó toàn thân mềm nhũn nằm xuống người hắn và không hề ngồi dậy nữa. Nàng đã đạt tới cao trào, tùy rằng cao trào tới hơi trễ, nhưng nó lại rất mãnh liệt, khiến cho cả hai đều nằm bất động hồi lâu không cục cựa nữa....
Rốt cuộc toàn bộ khu rừng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh của nó, bỗng nhiên có tiếng kêu lớn vang lên:
- Người tốt, là ngươi à?
Người tốt? Lưu Sâm giật mình kinh hãi, hắn ngẩng đầu lên, bất giác lại càng kinh hãi hơn, bởi vì trước mặt hắn đã thấy một bóng hồng khác đang đáp xuống trước mặt. Một Tinh Linh mỹ lệ đang trừng mắt thật lớn nhìn hai người nằm trên đất, sau đó nàng ta lại hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
Lưu Sâm ngơ ngác hỏi:
- Cách Lạp Lạp? Ngươi là Cách Lạp Lạp?
- Ta là Cách Lạp Lạp, tỷ tỷ....ngươi....ngươi thật quá đáng. Sao ngươi....lại đi khi phụ hắn?
Cách Lạp Lạp vừa chống nạnh vừa nhìn nữ nhân vừa đạt tới cao trào kia mà hỏi. Rõ ràng biểu tình của nàng là đang mười phần vừa tức giận vừa khích động!
Lưu Sâm sững người, hỏi:
- Y là tỷ tỷ của ngươi sao?
Đến lúc này thì nữ hài ở trên người hắn mới chịu ngồi dậy, nàng ta cầm lấy y phục mặc vào, sau đó định bay đi mất, nhưng liền bị Cách Lạp Lạp giữ chặt lại rồi hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi phải nói cho rõ mới được!
- Hỏi hắn đi!
Tiểu Tinh Linh kia tránh khỏi Cách Lạp Lạp, sau đó bay đi mất, chỉ để lại Cách Lạp Lạp hậm hực giẫm giẫm chân xuống đất mà không làm gì được.
Và nàng ta cũng để lại tên sắc lang đang ngơ ngác ngồi dưới đất! Chẳng trách nào hắn cảm thấy có chỗ khác biệt, thì ra nàng ta không phải là Cách Lạp Lạp, nhưng nàng ta là tỷ tỷ, mà tỷ muội hai người họ thật là giống nhau như đúc.
- Tỷ tỷ của ta....tỷ tỷ của ta thật là quá vô sỉ đi mất!
Cách Lạp Lạp lại kêu:
- Thật xin lỗi....ngươi đã bị y khi phụ, đó là....trách nhiệm của ta. Nhất định là ngươi đã nhìn lầm y là ta!
- Đúng vậy!
Lưu Sâm dở khóc dở cười, hắn vừa mây mưa với tỷ tỷ của Cách Lạp Lạp, bị tiểu cô nương bắt ngay tại trận, vậy mà nàng ta lại còn đi xin lỗi hắn nữa chứ!
Cách Lạp Lạp tức giận nói:
- Y....y đã hại không ít nam nhân rồi! Lần này lại tới phiên ngươi bị hại....ta nhất định không tha cho y đâu!
Rõ ràng là nàng chưa nguôi giận.
Sắc mặt của Lưu Sâm trở nên rất kỳ quái! Trời ạ, diễm ngộ của mình thật tốt hơn tưởng tượng nhiều lắm! Không ngờ nàng tỷ tỷ kia lại là một cô nương phong lưu, không biết đã hại bao nhiêu nam nhân rồi. Không biết có phải tiểu Tinh Linh đó là người chuyên phá đồng tử hay không?
Chẳng trách sao nàng ta lại đạt tới cao trào trễ như vậy, và cũng chẳng trách nàng ta sao lại cho rằng "phải thô bạo thì mới khoái hoạt", thì ra nàng ta là người đã từng trải qua trăm trận rồi!
- Ngươi....
Cách Lạp Lạp bước đến gần, vẻ mặt của nàng có phần bất an. Nàng đang định cất tiếng an ủi hắn, nhưng Lưu Sâm đã cắt ngang lời nàng:
- Lại đây, ngồi xuống với ta!
Cách Lạp Lạp ngồi xuống bên cạnh hắn. Lưu Sâm vươn tay ra ôm lấy nàng. Cách Lạp Lạp vội lên tiếng:
- Ta không giống với tỷ tỷ. Một khi ta đã khi phụ ngươi....vậy sau này vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ ngươi....suốt đời ta sẽ chỉ ái ân với một mình ngươi thôi!
- Ừm, lại đây nào!
Lưu Sâm đưa tay cởi y phục của nàng ra, Cách Lạp Lạp hơi giãy dụa một chút rồi hỏi:
- Ngươi....ngươi muốn đi tắm không?
Quả thật hắn lúc này trông rất nhớp nhúa.
- Không sao đâu! Các ngươi đều là tỷ muội mà, phải không?
Thế rồi hai người vừa quấn lấy nhau, Cách Lạp Lạp liền bật tiếng rên, và mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra đầm đìa....
Cuộc đại chiến lần này đặc biệt kéo dài, Cách Lạp Lạp trong cơn trầm mê lại bắt đầu kêu lên những tiếng không đầu không đuôi. Nàng hướng tới Lưu Sâm mà kể ra sự cảm thụ của các bộ vị trên thân mình:
- Cách Lạp Lạp, hạ thể của ngươi thật là khoái hoạt!
- Cách Lạp Lạp, ngươi chịu không nổi rồi!
- Cách Lạp Lạp, ta yêu ngươi tới chết.....
- Cách Lạp Lạp, đừng hận tỷ tỷ....
Khi trận chiến kết thúc, toàn thân Cách Lạp Lạp mềm nhũn và nằm phủ phục xuống người Lưu Sâm. Nàng khó khăn ngẩng đầu lên nói:
- Người tốt, ngươi ở lại đây đi. Ta....ta có thể nuôi ngươi mà!
Lưu Sâm mỉm cười không nói gì.
Ở trên một ngọn cây gần đó, chợt có một thanh âm vang lên:
- Xin lỗi, ta....ta có thể bồi thường cho ngươi không?
Đôi tình lữ đang ôm nhau nghe vậy thì cùng ngẩng đầu lên. Sau đó lại thấy một tiểu Tinh Linh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt họ, nàng ta lên tiếng:
- Ta có thể dẫn ngươi đi tìm các loại ma tinh tốt nhất....ngươi có muốn không?
Đối phương chính là nữ lưu manh đáng hận mà vừa rồi đã "lừa cưỡng gian" Lưu Sâm.
Cách Lạp Lạp hết nhìn Lưu Sâm rồi lại nhìn tỷ tỷ, nàng không biết phải trả lời thế nào. Toàn thân nàng lõa lồ nằm trong lòng Lưu Sâm, tất cả đều lọt vào mắt tỷ tỷ mà nàng lại không thấy mắc cỡ chút nào.
Lưu Sâm lên tiếng với giọng rất "ủy khuất":
- Ta....ta bị thiệt thòi rất lớn....ngươi nhất định phải bồi thường thật nhiều thì mới được!
Tỷ tỷ nghe vậy thì liền cảm thấy nhẹ nhõm ngay, nàng ta cười nói:
- Ta phát hiện được một địa phương rất thần kỳ, ở trong đó có rất nhiều loại ma tinh cực tốt!
Lưu Sâm nghe thế thì hai mắt sáng ngời lên.
Nhưng trong mắt Cách Lạp Lạp lại hiện lên vẻ lo lắng:
- Tỷ tỷ, ta không lạ gì ngươi. Ngươi....ngươi không thể hại hắn!
- Sao ta lại hại hắn chứ?
Tỷ tỷ nói:
- Hắn đã khiến cho ta....rất thoải mái. Ta tuyệt đối sẽ không hại hắn đâu!
- Hắn là của ta!
Cách Lạp Lạp lại kêu lên:
- Ngươi không thể....không thể đụng tới được!
- Ngươi có thể cho hắn theo ta một lúc không?
Tỷ tỷ trả giá:
- Chỉ cần một lúc thôi, ta sẽ cho hắn những loại ma tinh tốt nhất!
- Đi theo ngươi để lại bị ngươi....khi phụ nữa à?
Lưu Sâm ngơ ngác nhìn hai tỷ muội đấu khẩu với nhau, không ngờ bản thân mình đã trở thành một món hàng để họ tranh giành và trả giá.
Hắn thở một hơi dài rồi nói:
- Thôi được rồi, ta...ta đi với ngươi một lúc cũng được, nhưng ngươi nhất định phải cho ta nhiều ma tinh thật tốt mới được!
Tỷ tỷ nghe vậy thì mỉm cười hài lòng, còn muội muội thì xụ mặt, có vẻ rất ủy khuất!
- Muội muội, ngươi hãy về trước đi.
Tỷ tỷ đắc ý nói:
- Sau này ta sẽ trả hắn lại cho!
Cách Lạp Lạp đứng lên, nàng khó khăn cất cánh bay lên, khi còn ở trên không trung thì vẫn còn ném lại một câu:
- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải nhẹ tay đó, hắn....hắn không chịu nổi đâu!
Nói xong thì nàng bỏ đi hẳn!
Lưu Sâm ngước đầu lên nói:
- Ta thật chịu không nổi ngươi đâu!
- Ta....ta sẽ rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu mà!
Tỷ tỷ cười nhẹ, nói:
- Bây giờ ngươi còn đuối sức, vậy đợi sau này ta mới lại yêu ngươi, như vậy được chưa?
Nàng ta vừa nói, vừa cầm tay Lưu Sâm đặt lên ngọc thố của mình, sau đó còn cất giọng ôn nhu, nói:
- Thế nào? Nó so với muội muội thì lớn hơn phải không?
Đích xác là lớn hơn!
Nàng ta cầm tay hắn hạ thấp xuống dưới rồi nói:
- Ngươi xem, dưới này cũng trơn tru lắm phải không? So với muội muội....
- Khá là hấp dẫn!
Lưu Sâm cắt ngang lời nàng, cả khuôn mặt cũng đỏ lên:
- Nhưng muội muội của ngươi cũng không tệ!
- Địa vị của ta ở trong Tinh Linh tộc vượt xa muội muội của ta.
Tiểu Tinh Linh kiêu ngạo nói:
- Nếu như ngươi theo ta, ta bảo đảm ngươi sẽ sống rất sung sướng!
- Không phải ngươi đã hứa là lát nữa sẽ trả ta lại cho Cách Lạp Lạp à?
Lưu Sâm khẽ liếc tiểu Tinh Linh rồi hỏi tiếp:
- Không ngờ lúc này ngươi lại muốn đoạt tay trên sao?
- Ta....ta chỉ tùy tiện mà nói vậy thôi...
Tiểu Tinh Linh cười nói:
- Ta còn một loại bản lãnh khác nữa, hôn một cái thì ngươi sẽ biết ngay!
Lưu Sâm né đầu sang một bên, nhưng tiểu Tinh Linh vẫn áp tới mà hôn cái "chụt" lên mặt hắn, sau đó còn bật cười khanh khách đầy vẻ đắc ý nữa.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Ngươi đúng là rất biết ve vãn....hay là bây giờ đi tìm ma tinh trước đã, có thể sau đó ta sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của ngươi!
- Được lắm!
Tiểu Tinh Linh lưu luyến nhìn hắn đứng lên, lưu luyến nhìn hắn mặc y phục vào. Nàng dùng ánh mắt sỗ sàng mà quan sát hạ thể của hắn. Lưu Sâm chẳng thèm quan tâm, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất mà mặc y phục vào, sau đó nhìn về phía trước rồi nói:
- Dẫn đường đi!
Tiểu Tinh Linh bay lên cao và tiến về phía rừng tùng. Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với nữ lưu manh hạng siêu cấp này, hắn cảm thấy mình rất giống một nữ hài bị ô nhục vậy.
Ở phía trước có một đầm nước rất lớn, ở trong nước lại có rất nhiều lá rụng đang trôi lờ lững trong đó, nước biếc và hoa tươi kết bạn rất gắn bó. Tiểu Tinh Linh bay thẳng qua đầm, chỉ lưu lại một cái bóng ở dưới nước trông rất mỹ lệ. Khi nàng sang tới bờ bên kia thì liền quay đầu lại, có lẽ là lo lắng không biết Lưu Sâm có thể theo nàng vượt đầm được hay không, nhưng khi vừa quay đầu lại thì nàng ta hết sức ngạc nhiên, bởi vì không thấy Lưu Sâm ở phía sau nữa. Thế nhưng lúc này lại có tiếng hắn phát ra ở phía trước:
- Ma tinh ở đâu?
Tiểu Tinh Linh quay đầu lại rồi cười nói:
- Ma tinh tất nhiên là ở trong thân thể của ma thú rồi!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt, thế rồi hắn lại nghe tiếng của Tiểu Tinh Linh vang lên tiếp:
- Khu vực này vốn tập trung đại bộ phận tinh hoa của Ma thú rừng rậm. Chỉ cần ngươi có bản lãnh, vậy thì ma tinh của cấp bậc nào cũng có thể vào tay ngươi được!
Vừa nói, trong ánh mắt của nàng vừa hiện lên nét kỳ quái. Vào thời khắc này, nét mặt của nàng thật là cực kỳ phức tạp!
Lưu Sâm dời ánh mắt của mình khỏi ánh mắt của nàng, rồi nhạt nhẽo thốt:
- Nếu như ta kém năng lực, vậy có phải là sẽ chết ở đây hay không?
- Nếu như ngươi kém năng lực, vậy muội muội cũng sẽ không cần ngươi!
Lưu Sâm quay lại ngắm nàng thật lâu, rồi hỏi:
- Bản lãnh của ta thế nào thì rất quan trọng đối với lệnh muội sao?
- Đúng vậy!
- Ngươi tưởng rằng ngươi và lệnh muội giống nhau sao?
Lưu Sâm trầm giọng hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, nếu như ta có thể vượt qua lần khảo hạch này thì người sẽ cho ta nhiệm vụ gì không?
Tiểu Tinh Linh nghe vậy thì thân hình hơi chấn động một chút.
- Ngươi có mưu đồ vượt xa thường quy đối với ta, chứ không hề giống với lệnh muội.
Lưu Sâm cười nhạt, rồi hỏi tiếp:
- Vì vậy nên ta có thể hỏi trước vài câu không?
- Ngươi rất thông minh!
Tiểu Tinh Linh mỉm cười đáp:
- Quả thật là ta có mục đích! Lúc này cho ngươi biết một ít cũng được, nhưng ta có thể bảo đảm, nếu như ngươi có thể giúp đỡ ta, vậy ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!
Lúc này sự khác biệt giữa hai tỷ muội đã hoàn toàn bộc lộ! Lưu Sâm mỉm cười hỏi:
- Ta muốn gì? Một căn nhà xinh đẹp? Một vườn hoa mỹ lệ? Một nữ hài Tinh Linh xinh đẹp để làm trượng phu của ta, để cho ta ở tại căn nhà nhỏ sống vui vẻ qua ngày và không tranh với đời?
Tiểu Tinh Linh hờ hững nói:
- Không! Ngươi sẽ được làm Tinh Linh quốc vương, sẽ có được vô số kỳ dược diệu thảo, chúng sẽ giúp ngươi trở thành một cao thủ có ma pháp và lực lượng cao cường. Hơn nữa....ngươi còn có thể tùy tiện chọn lựa những nữ hài Tinh Linh xinh đẹp làm phi tử của mình, mỗi ngày đổi một người!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng người ra. Đó là dục vọng của hắn sao? Thật rất khó nói điều đó không đúng!
Nhưng tại sao nàng ta lại biết được suy nghĩ của hắn? Nàng ta lại biểu hiện chỗ khác biệt với muội muội của mình. Trong mắt của Cách Lạp Lạp, nàng cùng hắn mây mưa thì được cho rằng nàng đang khi phụ hắn, nhưng tỷ tỷ của nàng còn biết thỏa mãn dục vọng của hắn nữa! Mà suy nghĩ của nàng ta lại không sai chút nào!