101 Chương 101: Con Tin
- Sau khi giết chết Na Nhĩ Tư, ngươi nhất định phải nghĩ tới việc khó trở về nhà chứ. Tại sao lại còn ngu xuẩn như vậy?
- Già Mạc thành!
Lưu Sâm thở dài:
- Ta chẳng thích gặp người của Già Mạc thành chút nào, nhưng không hiểu sao cứ gặp họ hoài nhỉ?
Những người này vừa đề cập tới Na Nhĩ Tư, lại còn mặc y phục của quân đội chính quy, mà đây lại là nơi rất gần với Già Mạc thành, vậy thì chỉ có một giải thích duy nhất thôi: họ là người của Già Mạc thành. Hơn nữa, ý đồ của họ lại rất minh bạch: Na Nhĩ Tư.
Ngươi chết rồi mà cũng không chịu yên, vẫn là một loại âm hồn bất tán.
- Bất luận kẻ nào giết chết người của Già Mạc thành cũng sẽ không có kết quả tốt đâu!
Mỹ nữ lại cười nhạt nói:
- Mà giết hại ca ca ta thì lại càng thê thảm hơn, dù ngươi có chạy tới góc bể hay chân trời thì cũng sẽ không thoát được.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Gia gia ngươi đã công nhận ta vô tội, vậy tại sao ngươi lại không tin ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không tôn trọng gia gia ngươi?
Mỹ nữ trầm sắc mặt lại:
- Nói thật cho ngươi biết, gia gia ta chưa hề tin ngươi. Sau khi ngươi giết người xong thì đi tìm một nữ nhân đê tiện để nói dối giúp ngươi, loại chuyện như thế thì ngươi làm được rất dễ dàng. Tất nhiên ta không thể tin ngươi được.
Khắc Mã lúc này khá nóng lòng, nếu được nhìn thấy tên ác nhân này bị chết thì nàng sẽ rất vui, nhưng tình huống bây giờ lại không tầm thường chút nào. Nếu A Khắc Lưu Tư chết đi, chỉ sợ cả mình cũng khó tránh khỏi vạ lây đấy chứ, mà điều nguy hiểm hơn là giữa Già Mạc thành và Phong Thần đảo từ nay sẽ vĩnh viễn không được yên bình nữa. Nói không chừng sẽ còn châm ngòi cho một trận mưa máu gió tanh nữa ấy chứ. Nghĩ vậy rồi, Khắc Mã liền bước lên một bước rồi nói:
- Tiểu thư, ta cũng là học viên của Tô Nhĩ Tát Tư học viện, ta dám khẳng định A Khắc Lưu Tư....thiếu chủ không có giết Na Nhĩ Tư tiên sinh....
- Ngươi khẳng định?
Mỹ nữ cười nhạt:
- Ngươi dựa vào cái gì để khẳng định chứ? Chẳng lẽ lại muốn nói là đêm đó hắn cũng ở trên người ngươi sao?
Khắc Mã nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt, chỉ nghe Lưu Sâm lên tiếng:
- Nàng ta không có quan hệ với chuyện này, nữ hài mà ngươi muốn nói tới cũng không phải là nàng ta.
Mỹ nữ chế nhạo:
- Thì ra lúc nào bên cạnh ngươi cũng có một mỹ nữ như vậy, hôm nay lại cùng đồng hành với nhau nữa chứ.
Nàng vừa dứt lời thì những mũi trường mâu ở xung quanh đều đồng loạt giơ cao, quả thật là những binh sĩ đã được huấn luyện chỉnh tề. Có vài tên kiếm sư tuy không hề nhúc nhích, nhưng bàn tay của họ vẫn nắm chặt chuôi kiếm, còn những lão giả vốn có trạng thái mơ mơ màng màng thì đột nhiên mở bừng đôi mắt.
- Chờ một chút!
Lưu Sâm giơ tay lên:
- Ta xin khuyên cô nương một câu!
- Nói đi!
Vũ khí ở xung quanh tạm thời dừng lại, lúc này chúng đã biến thành một tấm lưới kín mít, cả gió cũng không thổi qua được.
Lưu Sâm trịnh trọng nói:
- Ta đã từng nói với gia gia của ngươi, chuyện này là một đại âm mưu. Có người muốn cho Phong Thần đảo của ta và Già Mạc thành của các người xảy ra chiến tranh, rồi sau đó họ sẽ thừa nước đục thả câu. Kẻ giết Na Nhĩ Tư là một người có tâm cơ khó lường, nhưng tuyệt đối không phải là ta. Nếu ngày hôm nay ngươi giết chết ta, vậy tức là sẽ trúng kế gian của đối phương. Sau này Phong Thần đảo và Già Mạc thành sẽ lâm vào cảnh chiến hỏa không ngừng, sinh linh đồ thán!
Mỹ nữ kia lại cười nhạt, nói:
- Nếu như ngươi muốn thoát chết, e rằng chỉ với cái cớ này thôi thì cũng chưa đủ đâu.
Nói xong, nàng lại giơ tay lên cao.
- Phải làm sao ngươi mới chịu tin ta?
Lưu Sâm vừa hỏi vừa nhíu mày, đây là chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất. Bất luận thắng bại thế nào, bất luận là ai giết ai, đến cuối cùng thì tất cả hai phe đều là thất bại thôi.
- Mặc kệ ngươi nói thế nào thì ta cũng sẽ không tin ngươi!
Thanh âm của mỹ nữ biến thành băng lãnh:
- Cho dù ngươi có thật là oan uổng trong vụ này, nhưng với danh tiếng xấu xa của ngươi, bổn cô nương có giết ngươi thì cũng không oan chút nào.
Ý của nàng đã rất rõ ràng, A Khắc Lưu Tư ngươi là đồ đáng chết, dù có giết lầm ngươi thì cũng không hề gì. Lời này nàng ta nói ra rất chắc nịch.
Lưu Sâm điềm nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cũng không hề quan tâm tới việc hơn mười vạn người của hai địa phương bị lôi cuốn vào vòng chiến hỏa, từ nay về sau chỉ lưu lại sinh linh đồ thán?
- Chỉ bằng vào Phong Thần đảo của các ngươi cũng chưa đủ khiến cho sinh linh đồ thán khắp nơi đâu!
Mỹ nữ tuy hơi có phần do dự, nhưng người trung niên ở bên cạnh nàng đã xen vào:
- Sẵn mượn cơ hội này để tiêu diệt luôn Phong Thần đảo, vĩnh tuyệt hậu hoạn, như vậy chẳng phải là điều tốt hay sao?
Lưu Sâm ngửa mặt lên trời thở dài:
- Bằng những lời đó, đáng lẽ ta phải giết phứt ngươi đi, bởi vì ngươi có dụng tâm bất lương....nhưng ta sẽ không giết ngươi!
Nói xong, hắn vẫy tay một cái. "Xoẹt" một tiếng vang lên, trường kiếm trong tay trung niên chợt lóe quang mang, nhưng chỉ là vừa lóe lên một chút thôi thì kiếm của y vốn đang dựng trước ngực, bỗng nhiên từ từ hạ xuống. "Keng" một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, còn sắc mặt thì trắng bệch, tay trái ôm lấy tay phải, máu từ các kẽ tay chảy ra ròng ròng...
- Giết!
Mỹ nữ kinh hãi thét lên, đám đông chợt náo loạn hẳn. Một gã đại kiếm sư còn chưa kịp giao thủ thì đã bị thương dưới tay đối phương rồi. Khắc Mã thấy vậy thì giật mình kinh sợ, sắc mặt cũng đại biến, nếu tình hình vừa rồi chỉ là đao thương như rừng thì bây giờ đã trở thành đao thương như mưa tên rồi.
Đột nhiên ở bên cạnh chợt có tiếng gió nổi lên, Khắc Mã chỉ cảm thấy lưng của mình bị ai đó ôm chặt, rồi toàn thân rời khỏi mặt đất, sau đó thì có tiếng bạch lộc kêu lên thảm thiết. Ở trên không trung, Khắc Mã quay đầu lại nhìn, nhưng sắc mặt của nàng lập tức biến thành trắng bệch như tờ giấy ngay, bởi lẽ lúc này hai thớt bạch lộc đã biến thành hai con nhím, còn bản thân nàng thì đang bị Lưu Sâm ôm lấy. Lúc này hắn đang đạp lên đầu các chiến sĩ mà chạy tới bìa rừng bên kia.
Sao có thể như vậy chứ? Không ngờ hắn lại biết Phong võ thuật, chẳng những vậy, hắn mang theo một người mà vẫn có thể thi triển Phong võ thuật, thật là không tưởng tượng nổi.
Nàng còn chưa kịp hết kinh ngạc thì một cơn sợ hãi khác đã ập tới. Hàng binh sĩ ở trước mặt đồng loạt quay đầu lại, trường mâu trong tay lại đâm sát tới.
Khắc Mã vội niệm chú ngữ, đột nhiên ở bên cạnh lại có tiếng gió nổi lên, thân ảnh của Lưu Sâm lại biến mất, sau một khắc thì đã thấy hắn xuất hiện ở trước con bạch lộc của nàng mỹ nữ kia. Hắn chỉ nhấc tay một cái thì đã nắm được vai của nàng ta rồi.
- Bảo vệ tiểu thư!
Vài đạo kiếm quang cùng lúc bắn ra, hình thành một vòng vây lớn. Chỉ thấy bên trong vòng vây kiếm quang kia chợt có hàn quang lóe lên, thì ra trên cổ của mỹ nữ kia đã thấy xuất hiện một thanh chủy thủ, là một thanh chủy thủ sáng như tuyết!
Kiếm của tất cả mọi người lập tức dừng lại trên không trung, sắc mặt của ai nấy cũng đều thay đổi. Không cần ngôn ngữ mà họ vẫn biết được biện pháp mà gã nam nhân kia đang sử dụng: chế phục con tin để uy hiếp đối phương! Nếu là chế phục một người bình thường khác thì họ có thể bỏ mặc, nhưng hắn lại đang chế phục tôn nữ mà đại công của họ sủng ái nhất - tứ tiểu thư!
- Ngày hôm nay ta không muốn giết người!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Hy vọng các ngươi cũng đừng ép ta!
Hắn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến này, nên hắn không thể giết người. Một khi giết người thì hắn sẽ trúng kế của địch nhân, ép cho hai phe rơi vào hoàn cảnh đối đầu nhau; nhưng hắn cũng không thể không phản kháng, bởi lẽ hắn vẫn chưa muốn chết. Do đó, phương pháp duy nhất là sau khi làm cho mỹ nữ đó tưởng hắn đã bỏ chạy, rồi dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại để chế phục nàng.
Hành động này rất nguy hiểm, bởi vì bên người nàng có rất nhiều cao thủ bảo vệ. Hắn chỉ có một lần cơ hội thôi, và hắn đã thành công!
- Thả tứ tiểu thư ra!
Một tên ma pháp sư lớn tiếng kêu:
- Hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi!
Thanh chủy thủ ở trong tay Lưu Sâm rất sắc bén, hầu như có thể cắt vào làn da mềm mại của tứ tiểu thư rồi. Tên ma pháp sư kia không có biện pháp giải cứu tiểu thư, bởi vì dù cho đối phương chỉ còn một hơi thở thôi thì cũng có thể cắt đứt yết hầu của tứ tiểu thư rồi.
- Ta đúng là muốn nghe những lời đó!
Lưu Sâm hững hờ nói:
- Nhưng thật xin lỗi, ta không tin tưởng ngươi.....trừ phi đích thân tứ tiểu thư đáp ứng mới được.
- Ta không đáp ứng! Các ngươi mau giết hắn!
Sắc mặt của tứ tiểu thư đỏ bừng lên, hai tay của nàng và nửa thân trên hiện đang bị nam nhân đáng ghét này nắm giữ, còn thanh chủy thủ thì đang gác trên cổ nàng, khiến cho nàng không thể nhúc nhích đầu của mình được. Nàng chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh như thế này bao giờ cả.
- Thật không đáp ứng à?
Lưu Sâm cười lạnh, nói:
- Vậy thì làm phiền tứ tiểu thư đưa tiễn chúng ta một chặng đường vậy.
Nói xong, hắn liền xốc nàng lên rồi lại lao đi về bìa rừng. Tứ tiểu thư hô lớn:
- Lai Ân, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức giết hắn.........A, tên ác ma này, ta không theo ngươi....
- Nếu còn giãy dụa nữa thì ta....ta sẽ cởi y phục của ngươi ra cho xem!
Vị cô nương này giống hệt như một con cá lớn không cam lòng sa lưới, vì vậy mà nàng cố liều mạng giãy giụa chứ không phải chỉ cựa quậy nhè nhẹ mà thôi.
- A....
Tứ tiểu thư vừa nghe hắn bảo cởi y phục thì toàn thân cứng đờ ra. Cởi y phục là việc nàng sợ nhất, không có nữ hài nào lại không sợ chuyện đó cả, người càng cao quý thì lại càng sợ!
- Ngươi dám vô lễ với tứ tiểu thư....ta....ta sẽ lập tức phái binh tiến thẳng ra Phong Thần đảo, giết sạch đám tặc tử các ngươi!
Rốt cuộc lão ma pháp sư lớn tuổi kia cũng mất đi sự bình tĩnh, lúc này trên mặt lão nổi đầy gân xanh cả lên.
- Việc này đơn giản lắm thôi, chỉ cần tứ tiểu thư đưa chúng ta trở về an toàn thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Lưu Sâm cười lạnh, rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu các ngươi dám giở trò gì thì cứ chờ xem tiểu thư các ngươi bị xấu mặt đi.
Nói xong, hắn liền kéo con tin bỏ đi. Khắc Mã khẩn trương đi theo hắn, tâm tình của nàng rất phức tạp. Lại có một vị cô nương rơi vào ma trảo của hắn, đây là một biện pháp ác độc nhưng nó cũng là biện pháp hữu hiệu duy nhất trong lúc này. Chẳng lẽ mình sẽ phục tùng biện pháp này của hắn hay sao?
Sauu khi đi được vài chục trượng, Lưu Sâm quay lại nói:
- Nếu ta đi thêm một dặm nữa mà vẫn thấy các ngươi bám theo phía sau thì ta sẽ lập tức cởi y phục của tứ tiểu thư, mà có thể sẽ không chỉ cởi y phục đơn giản như vậy thôi đâu...
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều đứng cả lại. Trên mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lão Lai Ân trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi dám gây phương hại tới tứ tiểu thư, ta cam đoan....
Lưu Sâm ngắt lời lão:
- Không cần đe dọa! Chỉ tốn hơi vô ích thôi, ta không sợ các ngươi đe dọa đâu! Nhưng ta cũng có thể cam đoan, chỉ cần các ngươi không bám theo sau, không mưu toan giết ta, vậy thì ta sẽ trả lại một tứ tiểu thư băng thanh ngọc khiết và sống rất tốt cho các ngươi.
Băng thanh ngọc khiết? Sống rất tốt? Đó là kết quả khi bọn họ không bám theo A Khắc Lưu Tư hay sao? Còn nếu họ vẫn bám theo, vậy có phải là kết quả sẽ trái ngược lại hay không? Sắc mặt tứ tiểu thư đỏ bừng lên, đôi môi cũng hơi mở ra, nhưng rốt cuộc vẫn không nói lời nào. Nàng biết rõ người này, hắn vốn có đủ hai phương diện: dâm và ác. Nếu như thủ hạ của nàng thật sự bám theo sau hắn, vậy thì dù có chết, hắn tất sẽ cởi hết y phục của nàng, rồi trước khi chết thì hắn cũng phải làm ô uế nàng cho bằng được mới thôi. Đến lúc đó thì nàng sống còn khổ hơn chết gấp trăm lần nữa.
Sau khi qua khỏi bìa rừng, quả nhiên không có ai bám theo sau. Lưu Sâm vừa buông tay ra thì tứ tiểu thư đã ngã nhào xuống đất. Nàng tức giận trợn mắt lên mắng:
- Ngươi....ngươi sẽ bị báo ứng, ta cam đoan với ngươi.....
Lưu Sâm dường như không nghe được lời của nàng, hắn chỉ quay sang Khắc Mã, nói:
- Khắc Mã, ngươi quay lại bảo bọn họ nhường lại hai thớt bạch lộc cho chúng ta đi. Con đường này khá dài, nếu phải đi bộ thì tính luôn vừa đi vừa về, chỉ e một năm sau tứ tiểu thư vẫn chưa về tới nhà nữa ấy chứ!