11 Chương 11: Hồi Ức ( Ngoại Truyện)
Hắn chăm chỉ nhưng hơi cẩu thả, luộm thuộm
Có lần , năm đó hắn 10 tuổi, chỉ vì cứu 1 con cá mà hắn chém , băm vằm con rắn hổ ra cả chục mảnh
hắn khóc vì ko cứu sống chú cá nhỏ, hắn còn đào huyệt chôn chú cá đó
vì quen sông nước nên cứ đi học về là hắn rong ruổi đẩy thuyền, đi khắp ven sông , bắt tôm cá
Ông hắn năm đó 78, cũng cùng cháu ra sông, ông dạy hắn thổi sáo, hát, các kĩ năng của 1 thuyền chài
da hắn đen xạm, hai đôi mắt trắng tinh, hàm răng hơi ố, vì hắn cũng hay ốm vặt, dùng nhiều kháng sinh
hắn vừa đi học, vừa giúp ông đánh bắt cá tôm, ông hắn cùng hắn sống lay lắt qua ngày nhờ mấy đồng lương trợ cấp của nhà nước
Nhà ông hắn nghèo, bà con hàng xóm cũng hay giúp đỡ vì biết hoàn cảnh khó khăn, hắn cũng hay giúp mọi người nên họ cũng quý, có gì cũng đem biếu, cho
Ông hắn ngày xưa phục vụ trong quân đội , ông về khu vực này với 1 mảnh đạn găm trong mạn sườn , lúc đó hắn đã nghĩ rằng, phải tìm mọi cách để chữa trị cho ông
- Hắn rất ham đọc sách, hắn thường đến thư viện nho nhỏ ở xã để đọc những câu truyện cổ, những quyền sách về các vị anh hùng dân tộc, hắn khao khát muốn giống như họ, muốn bảo vệ chính nghĩa , đặc biệt là người thân của hắn, vì hắn biết đâu mới là cốt lõi là nguồn gốc của mình
Xã Hội phát triển, hắn cũng thay đổi, ngày ông mất hắn gào thét, hắn từ thành phố trở về khi đang còn học dang dở tiết học trong trường cao đẳng
Người ta thả từng nắm đất xuống mồ của ông hắn, ruột hắn như thắt lại, hắn cố gắng theo lời của ông hắn đã dạy
"Tất cả mọi sự đều có ngưỡng của nó, nỗ lực của cháu đạt ngưỡng cháu chỉ cần đi theo điều cháu cho là đúng"
Hắn lau nước mắt, cơn mưa lã chã rơi xuống, hắn quỳ ở mộ của ông hắn 1 ngày 1 đêm
cô chú của hắn phải đưa hắn nhập viện vì mê sảng, cũng chẳng tốt đẹp gì, mảnh đất đó của ông hắn sau này cô chú hắn cũng sang tên mà gây dựng , hắn cũng chẳng đoái hoài
hắn vẫn giữ tấm ảnh đen trắng của hắn với ông trong chiếc ví da xám bạc sờn chỉ, đó là thứ vô giá, mỗi khi hắn khó khắn, vấp ngã , đó là động lực cho hắn bước tiếp
- 1 Mình hắn bươn trải trên thành phố, làm mọi công việc để đc học, để hoàn thành, sau đó hắn tự lực đi làm
Mọi khó khăn vất vả hắn dường như nếm trải hết, như ước mơ trở thành anh hùng, vẫn nhen nhóm mỗi khi hắn về nhà, về đến xóm trọ, nơi hắn gắn bó đến 6 năm nay , với bao nhiêu kỉ niệm
Bác chủ xóm trọ rất quý hắn, bác biết đc hoàn cảnh của hắn nên bác rất tôn trọng, hắn cũng không vì lẽ đó mà ỉ lại, hắn giúp bác những công việc, như nối điện, xây cổng , lắp cửa... mỗi khi có gì hỏng hóc hắn đều lăn xa làm giúp
Đó là hắn, 1 người bình thường nhưng nghị lực, khao khát phi thường
Hắn cũng có 1 mối tình, nhưng người yêu của hắn cũng bỏ mà lấy chồng vì hắn nghèo, cuộc tình đầu tiên khiến hắn khó quên, nhiều lúc hắn suy sụp, nhưng những lời dạy của ông hắn lại vang lên, hắn biết, đó là trải nghiệm cuộc đời
hắn biết chỉ cần bước tiếp, hắn sẽ đạt đc
nhưng , bao giờ, bao lâu, còn tùy thuộc vào nỗ lực của hắn
hắn vẫn giản dị , ko quần áo, căn phòng trọ chỉ có vài bức tranh, bếp gas mini , tấm phản ngủ và cái quạt cóc của bác chủ cho hắn
đối với hắn , bấy nhiêu là quá đủ!