Trở về truyện

Bá - Chương 1: Nhiễm

1 Chương 1: Nhiễm

Trên con phố chật hẹp đông đúc, một cậu thanh niên chừng 29 dắt theo 1 con xe cà tàng băng băng ngang qua đường giữa cái nắng gay gắt của mùa Hè Trán cậu ta mướt mồ hôi, quần áo bụi bặm , nguyên nhân do 1 vụ va chạm ko đáng có xảy ra cách đây ko lâu , trong lúc cậu ta đang đi làm về Sơn, là tên cậu ấy, đôi mắt long lanh mệt mỏi, thẫn thờ dắt con xe dream ghẻ mới mua đc từ 1 cửa hàng bán xe cũ trên phố Trần Văn X Cậu ta làm văn phòng của 1 công ty bds nhỏ, lương 3 cọc ba đồng, suốt ngày lăn xả tìm kiếm đối tác hợp đồng về cho cty để ăn HH nhưng rất khó, xã hội này dần tha hoá, và tỉ lệ sàng lọc ra những khách nét ngày một giảm Công việc, cuộc sống vốn dĩ là điều khiến con người ta lo lắng... Cũng chính vì điều đó mà ngày hôm nay, cậu ấy bị va chạm với 1 chiếc xe tải chở 1 số chất hoá học cho bệnh viện, cũng ko rõ đó là chất gì?? Cậu cảm thấy trong người vừa mệt mỏi, nôn nao Cậu muốn phi về thật nhanh với căn phòng trọ tồi tàn của mình, 1 ngày đen đủi, ánh mắt cậu nhoè đi vì mồ hôi, tiếng động cơ, mùi khói bụi làm cậu tự nhiên cảm thấy cực kì khó thở Chân tay cậu bủn rủn, cố gắng rảo bước thật nhanh để trở về nhà Tuần này cậu lại ko có hợp đồng, đồng nghĩa với việc sếp sẽ sắp chuẩn bị sa thải cậu vì quá 3 tháng không phát sinh giao dịch Sơn vừa dong xe, nhịp tim loạn, cậu vẫn nhớ khi 2 cái thùng hoá học trên xe nghiêng đổ vào người, cậu lúc đó há miệng, thứ dung dịch kinh tởm đó đổ cả vào miệng, vào người cậu, lấm lem từ đầu đến cuối chân, mọi người lôi cậu ra khỏi đám sình đó còn cố bịt mũi, lè lưỡi vì độ nồng của thứ đó

Thứ này tắm cả tuần ko hết mùi, 1 bà nói! Sao đen đủi thế thanh niên, mau lên viện khám xét xem có làm sao ko nhé,

một vài người trong đám đông bàn tán nói chen

Cũng chẳng quan tâm nữa, Sơn vẫn bước , đẩy xe về nhà, mặc dù trong người cậu thấy hơi kì lạ

Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm nữa, đen đủ đường rồi....

Về đến con hẻm đầu phố cũng là lúc mặt trời hạ dần về phía Tây

lóc cóc đẩy con Dream chiến vào sân

Sơn thở hổn hển, như chạy quanh sân vận động cả chục km

* *

Tắm táp 1 lúc cho khô ráo, Sơn uể oải nằm vật ra tấm phản kê sát vách nhà, bật điều hoà lên và tận hưởng cơn gió mát lạnh, trong lành,

hắn nghe rõ nhịp tim đập mạnh, nghe đc nhịp thở, nghe được tiếng thì thào của 1 vài cô bé nào đó mà ko phải ở xóm trọ, vì lúc hắn về , là tầm 4h hơn, cả xóm đều đi làm hết nên chẳng có ai, ngoài đường thì vắng , nóng thế này, nta chỉ có ở lì trong nhà mà bật đhoa lên thôi

anh Kiên đẹp trai quá

mày khen thừa

vải bao nhiêu 1 kg cô

chậu hoa này để đây dễ vỡ

....

rất nhiều âm thanh khác nhau rót vào tai hắn

hắn cố bịt tai, nhắm mắt để những âm thanh ko rõ từ đâu cứ mặc sức len lỏi vào trong não bộ hắn, mắt hắn căng ra, răng nghiến kèn kẹt như đập đá, lăn lộn quanh tấm phản cả chục vòng

cuối cùng hắn thiếp đi trong sự mệt mỏi đến u uất

lạch cạch

lạch cạch

Mưa đã rơi, nhoằng cái đã 7h hơn

tiếng nói truyện lại văng vẳng, xóm trọ lại tấp nập đông vui như những ngày bình thường khác

Sơn vẫn mê man, như có gì trong tiềm thức níu hắn nằm đó sau 1 ngày ăn đủ tạp chất, hắn gắng gượng nôn ra cái thứ đó nhưng ko hiệu quả..

hiện tại , hắn rất mệt và cần nằm yên, ko ai có thể quấy rầy!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.