Trở về truyện

Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại - Chương 23: Lựa Chọn.

Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại

52 Chương 23: Lựa chọn.

Hoàng hôn đang tắt dần nhường chỗ cho màn đêm đang dần buông, bất chợt Tuấn nhớ đến Chi người con gái trong kí ức của hắn.

Rút điện thoại ra và mở một bài hát, Tuấn rời lưng con rồng rồi đuổi nó đi...

Tiếng nhạc văng vẳng phát ra từ chiếc điện thoại còn vài phần trăm pin....

...Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng

Lại một đám mừng ở trong làng

Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.

Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng

Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng


Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay..cay...cay....

Giờ em đã là vợ người ta

Áo trắng cô dâu cầm hoa

Nhạc tung tóe thanh niên hòa ca

Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta

Anh biết do anh mà ra

Tình yêu ấy nay xa càng xa

Buồn thay...la...la....la....


Nghĩ nhiều chuyện trong đời

Anh thấy lòng càng rối bời

Liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời

Chúng ta lấy nhau chứ em ơi?

Đành bảo phó mặc ở duyên trời

Nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội

Một người bước, một người không đợi


Thì đành tìm ai..ai...ai...?

Mà giờ em đã là vợ người ta

Hãy sống vui hơn ngày qua

Nhạc cũng tắt thanh niên rời bar

Còn năm sáu tên đứng lơ ngơ

Ấy là tàn lễ cưới em theo người ta

Anh bước đi như hồn ma

Ngày hôm ấy như kéo dài ra

Buồn thay...la...la....la.....

Vừa nghe hết bài hát thì điện thoại tắt cái phụt vì hết pin...

"Chi! em có hạnh phúc không?" Tuấn nằm trên tảng đá lạnh và hét vào không trung... "Google! cảm ơn ngươi, không có ngươi thì giờ chắc ta vẫn tương tư vì người đã có chồng!"

"Nếu muốn biết Chi có hạnh phúc hay không ngươi có thể hỏi ta!" Google thì thầm trong đầu hắn.


"Không! ta sẽ không hỏi, không bao giờ, ta không muốn biết!..."

"Rõ rằng là ngươi muốn biết vậy mà còn tự dối mình!" Google nói với giọng buồn.

"Ta... mà sao nghe giọng ngươi buồn vậy?" Tuấn nhận ra liền hỏi.

Google đáp "Ta và linh hồn ngươi đã liên kết với nhau nên tâm trạng ngươi thế nào thì tâm trạng của ta cũng như vậy!"

Tuấn không nói nữa mà nằm ngắm sao rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

***

Một tên lính đi vào và cúi chào một kẻ ngồi trên một cái ghế to được khắc rất tinh xảo và hoành tráng "Thưa lãnh chúa! thuộc hạ đã có thông tin về sự tồn tại của Monster Nowhere(Quái vật hư không) ở phía đông vũ trụ thứ 6..."

"Tốt! tìm bằng được nó cho ta..."

"Vâng!"

Hơn 1000 con tàu đã được khởi hành đến phía đông vũ trụ thứ 6 để truy tìm cho được Monster Nowhere, liệu chúng có tìm đến trái đất?...

***

...Cảnh vật mờ nhạt... Tuấn đang lang thang ở một nơi không có đất không có trời không có cảnh vật mà chỉ đơn thuần là màu trắng.

"Đây là đâu?..." Tuấn tự hỏi.

Rồi từ trong một đám khói trắng như mây xuất hiện một kẻ mặc áo trắng, tóc trắng và râu cũng trắng nốt, hình bóng cũng rất chập chờn chỉ như một ảo ảnh.

"Không ngờ sau vài trăm năm thì cũng có kẻ đi vào được ảo mộng do ta tạo ra, chúc mừng con!"

"Ông là ai? mà đây mà ảo mộng à? bảo sao thấy lạ hoắc!"

"Cũng hơi thiếu lễ phép nhưng không sao, ta họ Bun tên là Bụt, người đời gọi ta là lão Bụt hay ông Bụt, do thời thế càng lúc càng hiện đại nên ta tạo ra nơi này để sống cho yên bình, còn đây là ảo mộng mà chỉ những người có duyên mới có thể vào thôi!..."

"Là ông bụt trong truyền thuyết đó hả? thất kính thất kính..." Tuấn chắp tay cúi đầu, trong bụng thì đang cười vì lão họ Bun.

Ông bụt vuốt râu cười hiền từ rồi phất tay một cái cảnh vật đang trắng xóa mờ ảo bỗng thành một khung cảnh đẹp mê hồn người với trời xanh vài gợn mây, một ngôi nhà nhỏ với một vườn hoa đằng trước và một cái ao nước xanh ngắt bên phải, đúng là nơi tiên ở có khác vừa yên bình thơ mộng lại thư thái tâm hồn.

"Con có biết ta đưa con đến đây làm gì không?" Ông bụt vuốt bộ râu dài rồi hỏi Tuấn đang đứng bên cạnh.

Tuấn lắc đầu "Chắc ngài muốn dạy ta cái gì đó!..."

Ông bụt cười lớn rồi nói "Quả là người Việt Nam nói một đằng làm một nẻo hahaha..."

Nín cười ông Bụt nói tiếp "Con lắc đầu ý là không biết nhưng con lại nói ra câu sau chứng tỏ con đã biết, đúng! ta đang muốn truyền hết những gì ta biết cho con đây!..."

"Tại sao?..."

"Ai rồi cũng sẽ chết và ta cũng sắp chết rồi đây nhưng những thứ ta đã học được từ vài ngàn năm qua mà theo ta chết thì uổng quá nên ta muốn truyền cho một kẻ có đức và có tâm, để thử thách ta đã tạo ra một ảo mộng, nếu ai vào được thì đó chính là kẻ ta đang tìm và đó là con!...con có muốn làm đệ tử của ta không?..."

Hết Chapter 23.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.